Sáng hôm sau, Ma Kim cùng Hồ Mẫn đi tới bên phía doanh trại Sơn Quốc gần biên giới để gửi một chút thành ý, dù gì trước đây họ cũng đã giao kết với nhau bằng lời và cả những lá thư úp mở.
Đương nhiên hắn cũng kêu Đại Nô đi theo tháp tùng để đảm bảo an toàn.
Thậm chí, cả ba người đều ăn mặc vô cùng kín đáo, áo quần rộng và dày, đeo mặt nạ, nhất là khoản búi tóc giấu trong nón để che đi mái tóc đặc trưng của hai mỹ nhân..
Thật ra, Ma Kim cũng có thể cử thuộc hạ đến đưa lễ vật, tuy nhiên, hắn muốn trực tiếp đi để tỏ bày thành ý, đồng thời thể hiện bản thân không có quá nhiều việc bận, cũng có thể coi đây là cách che giấu thực lực.
Nhưng quan trọng hơn cả vẫn là hắn muốn dùng cặp mắt hữu dụng nhìn xem kẻ địch có còn sát ý hay không.
Doanh trại của đám người Sơn Quốc đã được xây kiên cố hơn, không chỉ là dựng lều sơ xài như lần trước Ma Kim ghé thăm.
Quan sát thấy chiếc thuyền nhỏ tiến tới, binh sĩ trên tháp canh liền đánh một hồi chuông thông báo.
Một tên nhị giai sơ kỳ ngự kiếm bay ra tiếp đón:
-Không biết các hạ là?
Hồ Mẫn tính tình trẻ con, chuẩn bị nhanh mồm đáp lời thì liền bị Ma Kim dùng tay chặn họng.
Hắn cười đùa nói:
-Không rõ Diệu tướng quân có còn trấn giữ khu vực này không? Tại hạ từ phương xa đến, có việc cần nói chuyện trực tiếp, danh tính không thể tùy tiện nói ra.
Đối phương đương nhiên chẳng dám thái độ xấc xược khi mà tu vi nhị giai trung kỳ của Hồ Mẫn lúc nào cũng hiện rõ ra ngoài, y liền trả lời:
-Việc này, tại hạ sẽ báo lại với Diệu tướng quân.
Các hạ vui lòng chờ trong chốc lát.
-Được thôi, không gấp.
Tên tu chân giả đó liền lui vào trong doanh trại bẩm báo lại, Diệu Quang Sơn đương nhiên nhận ra Kim chủ, liền đồng ý gặp mặt, lão cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Ma Kim cùng hai nữ tử thuận lợi gặp mặt tướng lĩnh nước láng giềng trong một căn phòng riêng được cách âm cẩn mật.
Diệu tướng quân đang ngồi trên ghế, thấy khách tới, liền đứng dậy mở lời trước:
-Quý công tử đường xa tới đây, ta không kịp tiếp đón chu đáo, thất lễ rồi.
Ma Kim trong chiếc mặt nạ hình con heo cười nói vui vẻ:
-Kha kha, Diệu tướng quân khách khí rồi.
Ta đây mới là thất lễ, tới không báo trước, may là ngài hiện vẫn trấn giữ nơi này.
-Thật ra ta cũng vừa mới hồi kinh trở về.
Có chuyện này không biết nên nói cho công tử biết không.
-Haha, thường thì những thứ mà khiến ngài phân vân như thế, tốt nhất là không nói, tuy nhiên, lỡ khiến ta tò mò rồi thì cứ nói vậy.
-Chuyện là ta hay tin Vũ Nguyệt tướng quân còn sống.
-À à, người này ta nhớ.
Trước thuộc hạ của ngài còn đòi chém ta vì người tên Vũ Nguyệt này đây.
Tuy ta không rõ đó là ai, nhưng mà còn sống thì tốt rồi.
Nghe Ma Kim trả lời một cách thản nhiên như vậy, Diệu Quang Sơn có chút dè chừng, trong phút chốc từ việc muốn thăm dò lại làm xuất hiện vô số câu hỏi trong đầu.
Đang lúc ngơ ra vài giây, bỗng có tiếng đập bàn lớn khiến lão tướng quân định thần lại.
Thì ra Ma Kim chỉ là đặt lễ vật lên bàn hơi mạnh tay một tí, hắn nhờ Đại Nô để nó ở giữa bàn, một tên thuộc hạ dưới trướng Diệu Quang Sơn bước tới nhấc lên và đặt lại gần cho chủ tướng xem.
Bên trong túi vải bịt kín là một chiếc hộp mạ vàng, mở ra thì thấy hai bộ thăng giai hạ phẩm được xếp ngay ngắn, tuy đối với giới tu chân thì chẳng quý giá gì, nhưng mà với phàm nhân thì chúng là cả một gia tài.
Lão Diệu Quang Sơn hai mắt sáng rực nhưng cố giả vờ lơ đi bằng cách đóng hộp lại và đẩy nhẹ qua một bên, y cười nói:
-Kim công tử chu đáo quá.
Ma Kim đáp lời:
-Ta còn vài thứ khác muốn gửi tặng các binh sĩ.
Dứt lời, hắn ra hiệu cho Đại Nô lấy hàng từ trong túi trữ vật.
Tất thảy mười cái rương lớn, bên trong chứa toàn y phục tinh xảo.
Viên tướng họ Diệu đương nhiên không thể thấu mục đích của đối phương khi không tự dựng gửi mấy thứ đồ này.
Ma Kim cũng không để y đoán mò, liền nhanh chóng giải thích:
-Sắp tới ta sẽ mở vài chi nhánh tới Sơn Quốc, chủ yếu kinh doanh y phục, nghe bảo bên đó có nguồn cung vải lụa chất lượng cao.
Ta muốn tận dụng để kiếm chác tí ngân lượng.
Mấy thứ này bảo binh sĩ khi về tặng lại cho họ hàng người thân, nếu thấy ưng ý thì có gì ghé ủng hộ.
Diệu Quang Sơn bật cười lớn, không thể nào ngờ Kim gia chủ lại nghĩ được đến đấy:
-Ta thật sự khâm phục tài năng của công tử đây.
Riêng về chuyện này, ta ủng hộ hết mình.
Ta cũng từng thấy vài mặt hàng của Nhật Nguyệt được thương nhân nhập về, nhưng mà họ độn giá khá cao.
Nếu công tử mở tiệm luôn bên đây thì thật sự quá tốt rồi.
-Hôm nay ta không mang rượu, thịt tới.
Không biết ở đây có gì để nhâm nhi không?
Gương mặt Diệu Quang Sơn xìu xuống, có chút thất vọng, cũng bởi vì đồ ăn, thức uống trước đây do phía bên Ma Kim mời ngon quá, đến nỗi khách tới mà lão còn kêu binh lính khoan hẵng bày đồ ra.
Lão quay sang phía thuộc hạ, vừa mới giơ tay tính ra hiệu thì Ma Kim bỗng nói lớn:
-À, sáng nay đại nương có chuẩn bị cho vài món, có gì thiếu rồi kêu thêm.
Vài món của hắn là một mâm đầy ắp, đủ để bốn người ăn.
Diệu Quang Sơn vô cùng hài lòng về việc này.
Lúc đang trong bàn ăn, Ma Kim chợt hỏi thăm:
-Trước đây có vị cao nhân nào tên Hàn Hữu ấy nhỉ? Sao lần này ta không thấy?
Diệu Quang Sơn thẳng thắn trả lời:
-Chiến sự đã ổn, tên đó bế quan rồi, xem ra sắp sửa thăng thiên.
-Ồ, ra vậy.
Họ tiếp tục bàn về nhiều vấn đề liên quan tới thương mại giữa hai nước trên tinh thần đôi bên đều có lợi.
Ma Kim đã có Trương Định Hùng lo liệu về tin tức của Vũ Nguyệt nên