-Phụ thân, chúng ta ôm thế là đủ rồi chứ? (Ly Ly)
Lão Đồ Long Thiên giật mình, vội thả lỏng vòng tay buông Ly Ly ra.
Lão cười khà khà nói lớn:
-Xin lỗi con, ta hơi lơ đễnh một tí.
-Phụ thân, người khóc sao?
Trên khóe mắt của lão đã rưng rưng.
Lão chớp chớp mắt, ra vẻ bình thường, ho ho vài tiếng lấy lại tinh thần:
-Ly nhi hoa mắt rồi, lão đây làm gì biết rơi lệ.
Các con hôm nay tới là có chuyện gì thế?
-À, bọn con muốn tổ chức một buổi tiệc long trọng, mời các bậc tiền bối trên Thượng Giới đến dự.
Không biết ý của phụ thân thế nào?
-Chuyện này...!có thể cho ta thời gian suy nghĩ không?
Ly Ly làm ra vẻ hụt hẫng, quay lưng bước về phía Ma Kim, tự nhủ "Biết thế nào cũng vậy mà."
Đồ Long Thiên thấy con gái thất vọng, lão không còn cách nào khác đành lớn tiếng nói:
-Các con dự tính khi nào tổ chức? Người làm cha như ta sẽ đứng ra đảm bảo cho con.
Ly Ly rạng rỡ trở lại, quay lại nhìn lão:
-Thật sao cha, bọn con dự tính tháng sau sẽ mở tiệc.
Đây là lần đầu nàng ấy gọi tiếng "Cha", trước giờ hai chữ "Phụ thân" nghe thì trang trọng nhưng cực kì xa cách.
Lão bỗng dưng muốn khóc lần nữa, chỉ có thể lấp liếm bằng câu hỏi:
-Được thôi, ta sẽ kêu người chuẩn bị.
Các con sẽ tổ chức ở đây sao?
-Dạ không, bọn con vừa xây một động phủ ở Trung Tâm, để con đưa cha vị trí.
-Được thôi, mai cha sẽ sắp xếp đến đó xem thế nào.
-Cảm ơn cha.
Không còn việc gì nữa, bọn con xin về trước.
Ma Kim lúc này đi tới, dang tay ra đòi lão bế.
Lão tất nhiên mừng rỡ bồng lên, cưng như cưng trứng.
Hắn bắt đầu tỏ vẻ ngây ngô vòi vĩnh:
-Tổ phụ ơi cho con ngân lượng để mua bánh kẹo đi.
Mẫu thân bảo hết sạch rồi nên không mua cho con được.
Lão cười khà khà:
-Thằng bé kháu khỉnh mới bây lớn mà đã xin tiền của gia gia rồi.
Để ta cho con chút ngân lượng tiêu vặt.
Dứt lời, lão liền biến ra một ngàn linh thạch.
Ma Kim dùng cái nhẫn trữ vật nhị giai rách mua hôm bữa lập tức thu vào:
-Tôn nhi đa ta tổ phụ.
Lão quay sang nói với Ly Ly:
-Sau này thiếu thốn gì cứ tự nhiên nói với cha, cha sẽ đáp ứng cho tụi con.
-Dạ vâng, Ly nhi đã rõ.
-Thôi cũng muộn rồi, hai con về đi.
-Tạm biệt phụ thân.
Sau khi hai người rời khỏi, Đồ Long Thiên vẫn đứng ở trước chính điện thắc mắc: "Tháng trước ta đã xuống Địa Ngục tâm sự cùng Cốt đệ, đệ ấy cứ khen ngợi tôn nhi, bảo rằng nó mới bây lớn đã cao hơn Ly nhi rồi, sao ta nhìn đi nhìn lại nó vẫn thấp hơn nhỉ.
Ngày mai ta phải tâm sự với thằng bé mới được.
Nó có gì mà khiến Cốt đệ lại hào hứng quan tâm đến vậy."
Lão nhìn lên trời cao lúc này đang đỏ rực ánh chiều tà, cảm xúc bồi hồi lại trào dâng.
Trên đường về, Ma Kim và Lisa không ngừng trêu ghẹo Ly Ly:
-Mẹ cũng diễn sâu quá nhỉ, trông y như thật luôn đó, còn khiến gia gia cảm động rớt nước mắt.
(Ma Kim)
-Làm gì có chứ, chỉ là ta bắt chước theo con tiến tới ôm ông ấy thôi mà.
(Ly Ly)
-Tình phụ tử hai người thật sự làm muội ghen tị, tỉ ôm phụ thân còn lâu hơn ôm muội đây.
(Lisa)
-Từ khi nào muội lại hùa theo nhóc Ma Kim đấy hả.
(Ly Ly)
-Nói không đúng sao.
Mẹ bây giờ chắc cũng nhẹ lòng hơn một tí rồi chứ nhỉ.
(Ma Kim)
-Không có mà! (Ly Ly)
-Xem tỉ nói dối không chớp mắt kìa.
(Lisa)
-Tỉ đánh muội bây giờ.
(Ly Ly)
-Thế thì muội phải bay nhanh hơn đây.
(Lisa)
-Aaaaa! Chậm thôiii! (Ly Ly)
-Giờ chúng ta đi đâu đây Ma Kim? (Lisa)
-Gọi ta hai tiếng chủ nhân đi nào.
(Ma Kim)
-Không! (Lisa)
-Thế thì gọi là Kim huynh.
(Ma Kim)
-Khônggg!!! (Lisa)
-Tiến về động phủ của chúng ta ở Trung Tâm để đón hai vị tỉ tỉ thôi.
Mà khi sáng chúng ta thống nhất gọi nó là cái gì nhỉ? (Ma Kim)
-Tình Phủ! (Ly Ly)
-À phải rồi, về tới đó ta sẽ đè ngươi ra làm tình, Lisa à! (Ma Kim)
-Tên độc ác biến thái nhà ngươi, ngươi có tin ta hất người xuống vực không? (Lisa)
Không biết là có ý hù dọa hắn hay là nôn nóng về gặp hai tỉ tỉ kia mà tiểu yêu nữ đó bay càng lúc càng nhanh hơn
.
Về phía của Mộng Dao và Tử Nguyệt, một người là đệ nhất mỹ nhân cưỡi lụa bay trong gió, một người nhan sắc không hề kém cạnh đang xé mây bằng đôi cánh dơi đỏ rực, đi tới đâu thiên hạ trầm trồ tới đấy.
Hay tin cốc chủ Lạc Ma Sư đang bận bế quan, hai nàng viết một lá thư ghi rõ sự việc rồi quay về Trung Tâm.
Hai người trong tư thế tự tin, dạo bước quanh Trung Tâm, với chút linh thạch ít ỏi còn sót lại, họ ăn tạm sơn hào hải vị, đã thế còn uống đến say bét nhè.
May thay, nơi này gần với Tình Phủ thuộc địa bàn Ma La Cốc quản lí chứ không khéo hai nàng đã bị người lạ bắt cóc rồi.
Đến sập tối hai mỹ nhân mới chịu vác xác về.
Vừa đặt chân tới phòng khách, Tử Nguyệt ngu ngơ thắc mắc:
-Chỗ nào bật đèn thế Mộng tỉ, sao tối quá đi, không có ánh trăng tròn kia chắc chúng ta chẳng thấy gì.
-Tỉ cũng không biết nữa, mấy cái vị trí cơ quan thằng nhóc Ma Kim lo liệu.
Đợi xíu, tỉ có mang theo lồng đèn.
-Bên phía Ly tỉ làm việc lề mề quá nhỉ.
Đột nhiên hàng chục bóng đen từ đâu chui ra, tấn công họ tới tấp, Mộng Dao chỉ kịp thời bọc Tử Nguyệt lại để giúp nàng chặn đòn cước của một tên.
Bọn chúng tỏa ra ma khí, rất khó nhận dạng.
Tử Nguyệt vội lôi bốn huyết hình nhân ra tự vệ, bản thân thì bay lên tránh né.
Mỗi con huyết hình nhân cao to gấp đôi nàng, sở hữu ma lực đặc biệt được chuyển hóa từ huyết khí và vũ hồn nằm trong lõi.
Hình nhân được làm từ kim loại cứng cáp tuần trước nàng đã mua về, đối với đòn công kích từ tam giai trở xuống, căn bản là không thể xuyên qua được.
Đặc biệt hơn cả chính là những con bản sao tái sinh liên tục miễn là Huyết Phúc của nàng vẫn còn máu tích trữ.
Tuy sức tấn công của bọn chúng không quá đáng kể nhưng với sự khó chịu khi liên tục phục hồi, nó giúp nàng sự phòng ngự bền bỉ.
Mộng Dao cũng không kém phần, nàng tỏa mị lực diện rộng khiêu khích đối thủ, hai tay quấn chặt dải lụa, giăng nó khắp căn phòng.
Năm tên tấn công nàng lập tức bị trói lại.
Bên phía Tử Nguyệt còn hai tên bám đuôi, nàng chỉ sử dụng Huyết Nguyệt Vũ ngay trên không trung tìm vị trí an toàn.
Tuy nhiên huyết hình nhân không biết bay, chỉ là một đám vô dụng dưới mặt đất.
Một tên đột nhiên xuất hiện phía sau đạp nàng một cú ngã nhào xuống đất.
Mộng Dao lập tức dùng vải lụa kéo Tử Nguyệt sát