Thấy bọn chúng rời đi, Ma Kim cũng lui về phòng.
Dì Như lo lắng, vội đi lên an ủi:
-Này Kim nhi, con ổn chứ? Con cứ ở lại đây, dù chuyện gì xảy ra thì dì cũng sẽ thay cha mẹ bảo vệ cho con.
Ma Kim sờ lên gương mặt của dì nó và nói:
-Dì yên tâm, con chưa muốn rời bỏ nơi này đâu, con còn chưa được dì thưởng nữa mà!
Dì Như đứng hình vài giây trước hành động kì lạ của hắn, sau đó ngại ngùng gạt tay hắn ra và nói:
-Ờ ờm, thế...!thế thì tốt, nhớ không được bỏ đi bất thình lình đấy.
Hắn lại cúi người, nghiêng đầu lại gần dì Như:
-Mà tuy chưa hết giờ làm việc, dì có thể cho con ứng trước phần thưởng không?
-Phần....!phần thưởng gì cơ chứ?
-Này, dì trông giống nương tử của con ghê á, cứ lắp ba lắp bắp thôi.
-Hả, ý con là sao.
Nói linh tinh gì đấy, muốn dì đuổi ra khỏi đây phải không?
-À, quên mất, chuyện nương tử của con thì dì đây sao mà biết, bỏ qua chuyện đó đi, con muốn xin dì tí ngân lượng.
-Để làm gì đấy? Ngươi lại cờ bạc rượu chè phải không? Làm ơn quên cô nương đó đi!
-Đâu có, dì lo xa rồi, con tính mua một cái mặt nạ, nếu con để lộ cái khuôn mặt khốn nạn này thì khách điếm của dì sẽ ế ẩm mất.
-Không cần như thế đâu.
-Cần chứ, bộ dì muốn thấy con bị người khác chửi bới nữa sao?
-Dì không có mà.
-Vậy thì mau đưa đây, trước khi con dùng biện pháp mạnh.
-Đây, cầm lấy rồi đi đi.
Hứa với ta là con không nghiện ngập nữa đó.
Dì Như không dám đưa hắn nhiều ngân lượng vì sợ hắn lại sa vào đường cũ, chỉ đưa tạm một trăm đồng.
-Con khác xưa rồi, nếu bảo nghiện, thì bây giờ con thấy nghiện dì hơn đó.
-Lại ăn nói lung tung, ta đánh cho bây giờ.
-Vậy nhé, con cuốn gói giả bộ đi đây.
Lát tới giờ cơm trưa con về.
-Ừ, ta đợi con.
-Thưa dì con đi.
(Ma Kim lễ phép khoanh tay chào)
-Này, khoan đã.
Dì Như đưa thêm chín đồng bạc.
-Con cầm lấy đi, biết đâu lại cần mua gì thêm.
-Dạ, con cảm ơn, con đi đây.
Dì Như nhìn hắn đi ra ngoài trong lòng lại lo lắng "Thằng nhóc này, rốt cuộc là sao đây chứ, thật là, dám rượu chè xem ta có đánh chết ngươi không!"
Hắn lại dùng trí lực siêu phàm để đi một mạch tới chỗ bán mặt nạ, mặc dù chỗ này hắn chỉ từng liếc qua trong tích tắc.
"Kia rồi, may quá vẫn còn đang bán!"
-Này, ông chú, cho ta hỏi giá của chiếc mặt nạ này.
-Năm mươi đồng.
-Đây.
-Khoan đã! (Giọng nữ nhân)
Ma Kim quay người lại nhìn thì thấy một tiểu nha đầu và một công tử bột đang phe phẩy cái quạt.
-Bạch công tử nhà ta cũng muốn chọn mặt nạ này.
-Ồ, vậy sao? Nhưng ta mua trước rồi.
-Ngân lượng chưa chạm tay, chưa thành giao.
Ông nói đúng không, chủ tiệm?
-Đúng đúng.
(Chủ tiệm nghe nói đến họ Bạch tất nhiên phải nể sợ rồi)
-Ồ, thế thì thôi.
Ta bỏ cuộc.
Của Bạch công tử nhà ngươi tất.
(Ma Kim)
Hắn tính quay đầu bỏ đi thì tên Bạch công tử gì đó dường như chưa chịu buông tha.
Tên đó hỏi:
-Người là Kim công tử của Nguyễn gia đúng không?
-Đúng rồi, có chuyện gì sao?
-Ta nghe nói ngươi từng là thiên tài.
-Đồn thổi mà thôi, nếu ta thiên tài thì đâu thành ra bộ dạng này.
-Tình cảnh nhà ngươi, ta có nghe qua.
Cũng lấy làm thương cảm.
-Cảm ơn công tử đã quan tâm.
-Thấy phong thái của ngươi hiện giờ, đâu như lời đồn đại.
-Thế à, con người ai rồi cũng sẽ khác, thử hỏi một người chứng kiến phụ mẫu chết vì mình thì còn tư tưởng sa đọa sao.
Nếu ngày trước ta có làm mích lòng công tử đây, xin ngài bỏ qua cho.
-Đâu có đâu có, ta đây chỉ muốn lĩnh giáo tài nghệ của Kim công tử.
-Thế à, làm gì làm nhanh đi.
Ta còn có việc bận.
-Ta đây say mê nàng, nàng vô tình ta vẫn say.
Ma Kim ngay lập tức đối lại với dáng vẻ ung dung:
-Mây đấy bay theo gió, gió vô hình mây vẫn bay.
-Hay, hay lắm, khí thế của Kim công tử quả nhiên bất phàm, tại hạ tâm phục.
Mặt nạ này, coi như chút kỉ niệm giữa chúng ta.
Mong sau này có dịp gặp lại.
-Ờm, cảm ơn, ta đi đây, tạm biệt.
Ma Kim đeo mặt nạ vào chợ mua sắm một ít đồ, mặc dù bị dòm ngó tí xíu nhưng còn đỡ hơn bị ăn chửi, mặc dù không phải lỗi hắn nhưng hắn cũng biết nhục.
Trên đường nhàn hạ, hắn đành thử phân tích về dì Như: "Dì ấy trông cũng ngon đấy, hơn ba mươi chưa chồng chưa con, chắc do kén chọn, với lại tính cách cũng hung dữ, mặc dù không thể nào sánh với mỹ nhân trên thượng giới nhưng mà cũng dễ nuốt mà....!Khoan đã, mày nghĩ cái gì thế tên biến thái chó chết này, à không, có gì đâu, mẹ ruột mà mình còn xơi mà, khoan đã, khoan gì nữa, tại sao ta lại tự kỷ thế? Ừ, tại sao nhỉ?"
Sắm sửa xong xuôi, hắn lật đật chạy về kẻo dì Như đợi.
Bước vào trong quán thì thấy một nhân viên đứng ở quầy thanh toán, Ma Kim liền hỏi:
-Dì Như đi đâu rồi?
-Dì Như? À Kim công....
Hắn vội bịt miệng tên tiểu nhị.
-Này, bé cái mồm lại thôi.
Không thấy ta che giấu thân phận sao.
Muốn cái quán này ế khách hả.
-Dạ dạ, tiểu nhân biết rồi.
Bà chủ đang ở trong phòng bếp.
-Ồ, cảm ơn.
Ma Kim đi vào bếp, thấy dì Như đang loay hoay nấu ăn.
-Hù!!! (Ma Kim)
-Hả, là ai?
Dì Như cầm con dao phay chỉa thẳng.
-Con nè, sao thế, cái mặt nạ dễ thương vậy mà.
-Làm gì giật cả mình cái thằng trời đánh này.
-Tặng dì nè!
Ma Kim lấy ra một cái trâm cài tóc khá đẹp.
Dì ấy cười tủm tỉm:
-Sao đó, tự nhiên lại tặng cho ta.
-Con nhớ không nhầm hôm trước dì có lỡ làm rơi mất cây cài tóc, đoán dì chưa mua cái mới nên tiện đường mua luôn.
-Hôm trước của ngươi là hai tuần trước đó, lúc đấy là còn là ngày phụ mẫu...!à ta xin lỗi, ta lỡ lời.
-Có gì đâu mà xin lỗi.
Vừa nói, hắn vừa choàng tay ra phía sau dì Như, luồng tay qua gáy vuốt mái tóc đen dài rồi búi lên bằng cái kẹp, điều này khiến dì ấy tim đập thình thịch.
Hắn còn tinh ý vén nhẹ vài cọng tóc ra sau vành tai của dì, rồi lấy trong túi ra một cái gương nhỏ.
-Dì xem xem, thực sự rất xinh đó!
Hai gò má ửng đỏ cả lên, dì Như nghiêng đầu qua lại soi gương, môi vẫn mỉm cười không thôi.
-Thằng nhóc này, thật biết nịnh dì đó.
-Dì thích là được rồi.
Lời nói đường mật thế này, con để sẵn một kho riêng cho dì
-Thôi đi cái tên nhóc dẻo miệng.
Cái gương này cũng dễ thương quá, tặng cho ta luôn hả?
Hắn vội cất cái gương, phũ phàng nói:
-Không, đừng có kiếm cớ tự luyến nữa, mau nấu ăn đi,