Ma Kim nhìn thẳng vào ánh mắt của Ái Như, trả lời nghiêm túc:
-Ta nói thật.
Gương mặt của nàng hiện lên một chút lo lắng.
Hắn liền xoa đầu tỏ vẻ quan tâm
-Sao thế? Nàng không vui sao?
-Ta...ta cũng không biết nữa.
-Ta dự tính bước vào con đường tu tiên, nàng thấy thế nào, đồng hành cùng ta chứ?
-Vấn đề này, chàng có thể để cho ta thời gian suy nghĩ không?
-Không vội, nhưng mà ta còn một điều muốn nói.
-Chàng nói đi.
-Ta không thực sự là Nguyễn Kim.
Ái Như không bất ngờ lắm, nàng điềm tĩnh trả lời:
-Chuyện này ta đã nhìn ra từ trước, chỉ đợi chính miệng chàng nói ra thôi.
Thấy nàng ấy không phản ứng tiêu cực, hắn chống cùi trỏ lên bàn, nghiêng người gác đầu lên tay tỏ ý phấn khích:
-Nàng thông minh thế, ta sơ hở ở chỗ nào chăng?
-Hừm, quá nhiều luôn, trong đó có mối tình đơn phương với Hân tiểu thư, dù cho biến cố ập đến cũng chẳng thể khiến đứa cháu ngu ngốc ấy quên đi được đâu.
-Lỡ cháu trai ngu ngốc vì yêu dì thì sao?
-Ơ, ý của chàng, ta là người thay thế à?
Hắn ngắt mũi nàng:
-Nói bậy bạ gì đó, làm sao Hân tiểu thư có thể sánh với nàng được.
-Đó, điểm thứ hai là đây, tên cháu trai của ta làm gì có thể dẻo miệng như vậy chứ.
-Haha, cũng đúng, nàng có muốn nghe thêm về thân phận của ta không?
-Tất nhiên là có rồi, nhưng mà nghe xong ta có phải rời xa chàng không?
-Tạm thời thì chưa.
Sắc mặt Ái Như chìm xuống, nỗi buồn dần lên ngôi.
-Thế thì chàng nói đi.
-Ta đây kiếp trước, à không, ta cũng không rõ phải kiếp trước không nữa.
Nói chung cứ hiểu trong người ta có lưu giữ kí ức của hai thân phận, một là Nguyễn Kim, hai là Ma Kim.
Về phần Nguyễn Kim thì ta không bị chi phối nhiều về tính cách của hắn.
Điển hình là ta hiện tại không có cảm giác gì với cô nương Tuyết Hân, tuy nhiên một số tài lẻ của hắn ta vẫn kế thừa, như khả năng văn chương, võ thuật.
Còn về thân phận Ma Kim kia, đó là cháu trai của Ma vương trên Thượng giới, không may mất mạng, và tái sinh dưới thân phận hiện tại.
Nhưng điều đặc biệt là, đó không phải quá khứ, mà có lẽ nằm ở tương lai.
Hơi khó hiểu phải không?
-Ta cũng hình dung được phần nào, mục đích của chàng hiện tại là quay về Thượng Giới phải không?
"Sao hay vậy kìa, bản thân ta còn chưa hiểu mà!" Ma Kim hơi bất ngờ.
-Ta cũng không chắc nữa, liệu lên được Thượng Giới thì có thể trở về thân phận kia không, vì thực chất điều ta lưu luyến gì ở đó là các vị tỉ tỉ, đặc biệt là người mẹ hết mực thương yêu ta.
-Ơ, cứ tưởng chàng truy cầu quyền lực hay sự trường sinh.
-Uầy, không chết sớm thì cũng chết muộn thôi, làm gì đạt được bất tử chứ.
Có điều ở bên những mỹ nhân thì ta rất hạnh phúc.
-Đẹp hơn ta nhiều không?
-Hơn rất nhiều.
Ái Như câm nín, không biết là tên này là người thật thà hay gian xảo nữa.
-Sao im lặng vậy, không còn gì thắc mắc về ta nữa sao?
-Không, hết rồi.
Ta đi dọn bát dĩa đây.
-Để ta đi cùng nàng.
-Không cần.
-Nhưng mà còn một điều này nữa.
-Nói lẹ đi, còn bao việc.
-Tối nay ngủ với ta nhé, ta không chắc còn bao nhiêu thời gian được ở bên nàng nữa.
-Không biết, cứ ngủ trước đi.
Thế là tên Ma Kim vô tâm sau khi rửa mặt, súc miệng thì lên giường đánh một giấc ngon lành.
Trong khi đó Ái Như đấu tranh tâm lý dữ dội lắm mới dám quyết định qua đêm với hắn.
"Tên dở hơi này, hắn ngủ trước thật kìa! Lại còn kiểu nằm sát góc chừa chỗ cơ, chọc tức ta saooo?"
Thế là nàng đành ngậm ngùi ôm hắn thao thức cả đêm "Nãy bảo thế thôi chứ ta đã hiểu được gì đâu chứ."
Sáng ngày mai, như thường lệ Ái Như chuẩn bị sẵn đồ ăn cho hắn rồi trông coi khách điếm.
Hắn tỉnh dậy, đánh chén no nê rồi lật đật đi xuống dưới phụ giúp bà chủ.
Thấy vẻ mặt nàng có chút mỏi mệt nên hắn quan tâm hỏi han.
-Mắt thâm thế này, đêm qua không ngủ à?
-Ừ, thế thì sao? Đâu phải chuyện của ngươi?
-Sao lại cọc cằn thế? Đợi ta một xíu.
Thế là hắn xuống bếp pha một ly nước cam cho nàng uống.
-Nay còn biết làm nước cơ à? (Tâm hồn của nàng được xoa dịu phần nào)
-Ngon không?
-Cũng tàm tạm.
-Khi nãy trong lúc vắt cam thì ta nảy ra một ý tưởng lớn.
-Nói đi, lại tính bày trò gì đây?
-Chúng ta mở rộng kinh doanh về nước ép trái cây đi?
-Hả, hôm qua còn bảo tu luyện các kiểu mà, sao giờ lại làm thương nhân rồi.
-Tu tiên có dễ đâu, nếu như tu ma thì chúng ta có thể cướp bóc lấy ngân lượng mua nguyên liệu, còn tu tiên thì không thể làm ra những việc như thế.
Phi thương bất phú mà, chúng ta chỉ còn cách đó thôi.
-Hừm, nhưng ổn không, nếu chàng bảo mở tửu lầu thì còn nghe được.
-Tửu lầu đại trà quá rồi, một con đường có khi hai ba quán cùng cạnh tranh, mà khách hàng của nó chủ yếu là nam nhân thôi, còn nước ép thì tiếp cận mọi đối tượng.
-Nghe cũng thuyết phục đó.
Nhưng mà chưa đủ để khiến ta chấp thuận.
Ma Kim hiểu ý, liền nhanh tay nhanh chân qua đấm lưng bóp vai nàng, điều này khiến các nhân viên trong quán có phần ngạc nhiên.
Hắn dẻo miệng dụ dỗ:
-Nàng nghĩ xem, nếu như chúng ta thành công, sẽ kiếm được rất nhiều ngân lượng, nàng không cần phải khổ sở thức khuya dậy sớm để làm những việc này.
Dành thời gian cùng ta tu luyện, ngao du thiên hạ.
-Thế thì sao chứ, sau này ngươi cũng bỏ ta mà đi.
Tại sao ta lại khổ cực như thế, hiện tại ta rất an nhàn mà.
-Nàng nghĩ thử đi, bây giờ nàng đã hơn ba mươi, dẫu cho ta giúp nàng vào thăng lên được nhất giai hậu kỳ thì sau tuổi năm mươi cũng sẽ lão hóa, da dẻ nhăn nheo đó.
-Thì? Ngươi từng hứa chịu trách nhiệm khi lấy đi đời con gái của ta mà? Hay tính để ta cô