Ngày đầu tiên khai trương, chỉ một buổi sáng, Kim phủ đã bán sạch hơn năm ngàn bình nước trái cây, mỗi bình bán với giá ba mươi đồng, thu về một ngàn năm trăm đồng bạc, nếu trừ đi vốn thì lợi nhuận cũng được một ngàn đồng bạc, thứ mà ngày trước Ái Như vất vả hơn nửa năm mới kiếm được.
-Nè, bà chủ, ổn chứ hả? (Ma Kim)
Nàng vừa đếm ngân lượng vừa cười tủm tỉm:
-À thì cũng khá.
Mà sao chàng chỉ cho bán buổi sáng với số lượng giới hạn thế.
-Để gây thèm ấy mà.
Phàm cái gì càng hiếm thì sẽ thu hút khách hàng.
-Ra là vậy, ta hiểu rồi.
Vậy nên một cô bé tu chân giả sẽ hấp dẫn hơn một người bình thường chứ gì.
-Đúng rồi.
Nàng thấy ích lợi khi nàng là tu chân giả chưa?
-À ờ.
Sao cũng được.
"Ta quên mất mình hiện giờ là tu chân giả luôn, đang tính giận lẫy hắn vụ cô nương kia mà giờ thành ra là ta tự luyến rồi.
Mà lạ thật, ta có tu tí tẹo nào đâu mà hắn bảo thăng lên nhất giai hậu kì cái gì đó.
Được cái cơ thể ngày càng trẻ và xinh đẹp ra, thích thật, sáng nay vác nguyên một thùng hàng bằng một tay dưới ánh mắt trầm trồ của nhân viên, ảo thật đấy!"
Trong lúc Ái Như đang tự sướng về năng lực bản thân thì Ma Kim đã bỏ đi đâu mất.
Trong lúc rảnh rỗi, Ma Kim thử đi trêu "tình cũ", dù gì nó cũng là trải nghiệm mới mẻ giúp tăng tu vi:
-Dạo này Hân tiểu thư cứ nhìn lén ta thế?
Tuyết Hân đỏ mặt, không dám đáp lại.
-Có phải thấy thích ta rồi không?
-Tiểu nữ không dám trèo cao.
-Thế à, thế thì thôi.
Hắn bỏ đi trong sự ngơ ngác của nàng ấy.
"Lâu rồi chưa soi gương, không biết gương mặt mình giờ thế nào nhỉ, thấy Ái Như ngày càng ngọt nước, xinh bằng với Tuyết Hân luôn rồi, à mà nếu Tuyết Hân thành tu chân giả thì chắc cũng sẽ xinh ngang với nương tử nhỉ? Nhắc tới lại nhớ tỉ ấy ghê, ở đây Ái Như lâu lắm mới dám đánh ta một cái." Hắn tự nhủ.
Sau khi soi xong thì hắn hoàn toàn thất vọng, gương mặt không hề thay đổi tí nào, điều đó tạm thời bỏ qua đi, ngay cả cơ bắp cũng không hề phát triển.
"Chả nhẽ, hậu quả của việc gian lận bỏ qua bước luyện thể sao." Hắn lại phân tích.
Thế là sau khi ăn trưa, hắn chạy ra sân điên cuồng tập luyện, vì là nhất giai hậu kì nên hắn cực kì khỏe, cho nên mấy bài luyện tập bình thường không hề hấn gì cả.
Thế là hắn lại sáng tạo ra một trò nghịch ngu.
-Chàng lôi ta ra đây làm gì?
-Đấm ta đi!
-Điên à, hôm qua còn nói người khác sướng vì bị tra tấn, hôm nay bản thân lại kêu người khác đánh mình.
-Nguyên cái thành này ngoài nàng ra ai hậu kì nữa.
Có mỗi nàng là đủ sức đánh ta thôi, mau lên, sau này không có cơ hội đâu.
Thế là Ái Như trút hết mọi sự bức bối về hắn bây lâu lên từng cú đấm, từng cú đá, thậm chí khi hắn kêu "dừng lại" thì nàng vẫn tiếp tục.
Thế là hắn nằm lăn ra đất cả buổi.
"Ác độc thật sự!" Ma Kim sưng vù cả mặt.
Đến chiều, khi Ma Kim đang định mang thức ăn thức uống đến thăm Hồ Mẫn thì Ái Như đòi đi chung.
Sẵn tiện có cơ hội chứng minh về sự gợi đòn của con mèo kia, hắn ta cũng đồng ý.
Chỉ vừa bước gần tới căn hầm thôi thì trong người hắn đã bị kích thích rồi, hẳn bẻ bẻ các khớp tay chuẩn bị bạo lực.
Ái Như vào trong, nhìn thấy cảnh thê thảm của "con bé" thì vô cùng thương xót.
-Cái tên độc ác này, anh còn có tí nhân tính nào không?
Thế là hắn đành trị thương cho Hồ Mẫn, tất nhiên chỉ có tác dụng giảm đau mà thôi.
Ái Như mặc cho tiểu muội bộ y phục nàng đã chuẩn bị sẵn, lại còn tự tay đút cho tiểu ma nữ ăn, rót nước cho uống, thậm chí sẵn sàng dọn dẹp đống "chất thải" do Hồ Mẫn không thể di chuyển để đi vệ sinh.
-Ta tức ngươi quá Kim ơi!
-Làm sao?
-Ngươi nhìn cảnh tượng này mà không có chút thương xót nào à?
-Không, nhìn muốn đấm vô mặt nó ghê.
Họa may sau khi hành hạ nó thì ta mới mủi lòng vài phút, sau phải rời đi không thì lại đấm vô mặt nó tiếp.
-Nãy ta đấm ngươi nhẹ quá đúng không tên khốn gian ác.
-Không có, vẫn còn sưng đây này.
Hồ Mẫn nghe thế có chút ngạc nhiên, liền hỏi:
-Này, tỉ tỉ dám đánh hắn sao?
-Sao lại không, mới ban nãy vừa cho hắn lăn lê dưới sàn.
-Chả nhẽ tỉ cũng là tu chân giả.
-Ừa, mà cũng không chắc, hắn nói ta hậu kì gì gì đấy.
-Bằng cách giao hợp thôi sao?
-Hể, à ừm.
-Tỉ từ nhất giai sơ kì tiến tới hậu kì trong bao lâu.
-Lần đầu tiên bọn ta quan hệ là một tuần trước.
-Vô lí quá đi thôi, ta cứ nghĩ hôm kia ta đã gần đạt tới viên mãn, việc ân ái chỉ giúp ta hấp thụ một ít dục khí.
Không ngờ.
Ái Như lườm nguýt Ma Kim khiến hắn gãi đầu cười gượng gạo.
Hồ Mẫn vô liêm sỉ quay sang Ma Kim cầu xin:
-Ngươi ấy ấy với ta nữa đi!
-Dẹp, ngươi muốn ta bị đánh à.
-Dù gì tương lai ngươi bảo ta cũng bị ngươi chinh phục mà.
-Không giống, ngươi với tỉ ấy có một điểm khác lắm, nhưng mà ta không lí giải được.
Nếu bảo rõ ràng nhất thì là âm dịch của ngươi ngon hơn nhiều nhiều lắm luôn.
Ta đang tìm hiểu tại sao.
Với cả cái cảm giác nhìn ngươi rất gợi đòn, có thứ gì đó thôi thúc ta đánh ngươi thật mạnh.
-Hì hì.
-Ể, tại sao ngươi cười?
-Không có gì hết.
-Khai mau.
-Không thích.
Ma Kim tức giận tính đứng dậy sút cô ta thì lại bị cản lại bởi ánh nhìn của Ái Như.
-Nàng xem cô ta kìa, rõ ràng là chọc cho ta đánh mà.
-Đừng có xảo biện nữa, chàng vũ phu thế này sao ta dám theo chàng đây.
-Nhưng mà...
-Không có nhưng gì hết.
Muốn đụng vào con bé phải bước qua xác của ta.
Ma Kim chỉ đành câm nín thôi.
Nán lại tầm một vài tiếng cho hai nữ nhân tâm sự, sau đó Ái Như thắp sáng cả căn phòng để cho Hồ Mẫn không phải sợ hãi cảnh bóng tối bao vậy.
Về tới phủ, Ma Kim giả vờ ngoan ngoãn ôm Ái Như đi ngủ sớm.
Nhưng tới khuya, hắn lại lén đi tới căn hầm để được phạt Hồ Mẫn.
Không biết do con ma đầu đó cố tình hay vô ý mà mấy ngọn đèn trong phòng giam đã tắt hết.
Thắp ngọn đèn lên, Ma Kim thấy Hồ Mẫn đang trần chuồng, nằm ngửa ra, banh háng rộng, lại còn rên rỉ gợi tình.
-Không có vụ bỏ qua nguyên liệu để lên hẳn nhị giai đâu.
-Ơ sao ngươi không nói sớm.
-Phải tự biết đi chứ.
Mà thôi, cởi đồ sẵn cũng tốt.
-Ý ngươi là gì.
Thế là Ma Kim lao vào đấm đá con bé túi bụi, tuy chỉ mới vài ngày những Hồ Mẫn đã làm quen với cảm giác bị hành hạ này.
Khi hắn đã thỏa mãn, ngồi bệt xuống thở dốc thì cô ta còn châm chọc:
-Hôm nay ngươi có hơi nhẹ tay đấy.
Mới vừa truyền linh khí cho tỉ tỉ ngu ngốc kia à?
-Ra là nàng chọn cái chết.
Thế là hắn lao vô thông nát lỗ nhị của Hồ Mẫn, nàng mếu máo van xin:
-Không phải chỗ đó, ngươi nhầm rồi!!! Tha cho ta đi mà, ta xin lỗi!
La hét trông đau khổ là thế, nhưng cái mông lại cứ