Sáng sớm Ma Kim, Ái Như và Tuyết Hân đến tầng hầm như thường lệ.
Bờ mông của Thiên Khả ửng đỏ lên vì đòn roi, tuy nhiên chỉ là ngoài da mà thôi, so với việc Ma Kim đích thân ra tay thì như này không nhằm nhò vào đâu.
-Đồ độc ác, có phải ngươi ra lệnh cho Hồ Mẫn đánh ta không? (Thiên Khả uất ức)
-Bộ còng mới có thoải mái không?
-Này, trả lời câu hỏi của ta đi, tên độc ác.
Ma Kim lại gần bóp cổ nhấc nàng lên.
-Hình như ta chiều nàng quá nàng hư phải không? Muốn độc ác ta cho độc ác nhé.
-Gì cơ, ai đòi độc ác thế? (Ái Như đứng phía sau gằng giọng)
Thế là hôm nay Ma Kim phải quỳ trong khi ăn.
Để đỡ tốn thời gian thì hắn đã nấu nướng sẵn ở Kim phủ rồi đem tới đây.
.
Sau đó thì cả nhóm ra ngoài để luyện tập.
Thiên Khả thắc mắc:
-Chúng ta tiếp tục luyện bộ pháp à?
-Không.
Chúng ta luyện một cực phẩm võ kĩ, Phân Thân Kĩ.
-Ngươi sao mà có lắm bí tịch cực phẩm thế?
-Hả, ai biết, ta kiếm được trong giáo phái thôi.
Có muốn học hay không đây?
-Có chứ, nhưng mà ta sắp chết rồi, học thì có ích gì.
-Thế không học à?
-Hừ, có làm ma cũng làm ma thông thái.
-Ta lại đấm cho bây giờ.
Này, cầm lấy quyển bí tịch ngồi nghiên cứu đi.
Ma Kim bắt đầu làm việc với ba nữ nhân còn lại, bảo các nàng triệu phân thân ra rồi kiểm tra như mọi hôm.
Trong lúc đấy, hắn nảy ra một ý tưởng "Nếu dùng phân thân để luyện công thì sao nhỉ?"
Nghĩ là làm, để cho phân thân dùng bộ pháp Dịch Chuyển chạy nhảy xung quanh, bản thể thì đứng im quan sát thôi, nếu như mà công pháp gia tăng dù chỉ một xíu thì cũng coi như là thành công rồi.
Thiên Khả ở bên này cũng đã đọc xong cuốn Phân Thân Kĩ, đang tiến vào sơ nhập, nhưng triệu ra được một phân thân trong ba giây là biến mất.
"Bọn họ nhất giai hậu mà giỏi quá đi! Chắc là đã luyện lâu lắm rồi." Nàng dõi theo phân thân của Ái Như và Tuyết Hân, lúc này hai người họ đã nâng thời gian duy trì lên được ba phút.
Ma Kim tiến tới hỏi:
-Sao thế, đọc xong rồi à?
-Ừm, vừa biến ra được một phân thân luôn.
Hắn xoa đầu nàng khen ngợi:
-Vậy là giỏi quá rồi.
-Chừng nào làm được như Hồ Mẫn thì mới giỏi chứ.
-Mấy tỉ muội nhà này mới học được vài ngày thôi, còn kém lắm.
(Ái Như)
-Hả, chẳng phải phẩm chất công pháp càng cao thì càng khó luyện sao? (Thiên Khả bất ngờ)
-Có đứa nào cầm theo giấy bút không, cho em nó luyện kìa! (Ma Kim)
-Dạ có, em có mang theo.
Em ra kia dạy cho tỉ ấy nhé.
(Tuyết Hân)
-Ừa, mà đừng cởi đồ ra đấy.
Kẻo có ai đó nhìn thấy thì hỏng! (Ma Kim)
-Chẳng phải không cởi thì sẽ không có hiệu nghiệm sao? (Tuyết Hân)
-Thì dạy cách vẽ là được rồi, tí cái kia thì cô ta tự luyện sau.
(Ma Kim)
-Dạ rõ rồi! (Tuyết Hân )
Hai nữ nhân còn lại tiếp tục cảm nhận xem tiến bộ của cơ thể, vì nếu phương pháp này hiệu quả, con đường tu luyện sau này sẽ dễ dàng hơn, Ma Kim thì đã sớm đạt trình dung hợp rồi, nên chẳng quan tâm gì nhiều.
-Aaa, thân thủ của thiếp có tiến bộ.
(Ái Như)
-Em cũng thế! (Hồ Mẫn)
-Tuyệt.
Sau này tiếp tục luyện vẽ đi nhé.
À khoan đã, các nàng có biết đánh cờ không? (Ma Kim)
-Đánh cờ? (Ái Như)
-Đánh vào con chim à? (Hồ Mẫn)
-Nghĩ bậy bạ gì đấy? Chỉ là một trò chơi trí tuệ thôi.
Ta sẽ dạy các nàng vào thời điểm phù hợp.
Giờ thì đi ăn thôi.
(Ma Kim)
Thật ra Ma Kim muốn có cơ hội chứng kiến thêm cảnh tượng thú vị Ái Như và Tuyết Hân khỏa thân ngồi ngắm nhau vẽ, chứ dạy cờ thì dạy lúc nào mà chẳng được.
.
Sau khi no nê thì Ma Kim lại mở lớp dạy học, lần này thì chuyển sang về đề tài vũ khí.
Hắn giơ cây lưỡi hái lên và nói:
-Đố mấy đứa, vũ khí của ta là loại gì?
-Nhất giai ạ.
(Hổ Trung)
-Chính xác! (Ma Kim)
-Sao ta không cảm nhận tí linh khí nào từ nó vậy, nó chứa đựng loại năng lượng nào khác sao? (Thiên Khả)
-Hỏi hay lắm, đây đúng là loại vũ khí nhất giai, tuy nhiên không chứa linh khí mà là ma khí.
Như các ngươi đã biết, tu chân giả có thể tu theo ba hướng tiên, ma, yêu, đồng nghĩa với việc họ lần lượt chuyển linh khí thành tiên khí, ma khí hoặc yêu khí! Tuy nhiên ở Hạ Giới thì không phân loại rõ như thế mà chỉ đoán qua phương thức tu luyện.
Linh khí trong vũ khí không ngoại lệ mà cũng có thể biến đối Về cách thức biến đổi thì mai mốt trong lúc rèn ta sẽ dạy sau.
À, sẵn nói luôn, đứa nào ngoan ngoãn, vâng lời, chăm chỉ thì ta sẽ thưởng cho món ma khí.
Cả lớp reo hò phần khích.
Riêng Thiên Khả có chút buồn bã, thấy vậy hắn liền đi tới ghé tai nói nhỏ:
-Chịu đi theo ta thì thưởng nóng một món tiên khí bất kì.
-Không thèm.
-Trái tim nàng đập nhẹ thôi, ta nghe thấy đó.
-Giảng tiếp đi mau lên, mọi người chờ kia.
(Thiên Khả đỏ mặt cúi gầm mặt xuống)
.
Sau khi giảng xong lý thuyết thì tiếp tục ra ngoài luyện bộ pháp.
Tan học thì nhóm Ma Kim lại ra ngắm hoàng hôn.
Lần này thì hắn không ngồi cạnh Thiên Khả nữa mà hai tay ôm eo Ái Như và Tuyết Hân.
Để cho Hồ Mẫn tựa đầu lên đùi Thiên Khả tâm sự riêng tư bên cành cây đối diện.
-Này, ngươi quyết định chưa? Có đi theo bọn ta không?
-Chuyện này, ta vẫn chưa quyết định.
-Tùy ngươi thôi, nhưng mà này, chắc Ái Như và Tuyết Hân cũng đã nói qua với ngươi, anh ấy là một người rất quyết đoán đó, ta không muốn thấy cảnh ngươi chết đâu.
-Nếu hắn độc ác thế thì ta thà không theo hắn còn hơn.
-Chịu đấy, ngươi còn lì hơn cả ta.
Những tiếng "lách tách" bắt đầu xuất hiện, giọt nước nhiễu xuống tán lá.
-Đi về thôi hai cô nương! Mưa rồi! (Ma Kim kêu lớn)
Cả bọn vội chạy về tầng hầm trú mưa, trên đường còn nô đùa với nhau.
Cơn mưa này không nhỏ, kéo dài cả tối.
Thế là Ái Như và Tuyết Hân cũng qua đêm tại đây luôn.
Mặc dù nơi này khá tối, ẩm mốc và lạnh lẽo nhưng bọn họ rất trong sáng, chỉ ôm nhau mà ngủ.
Thiên Khả lần đầu được thoải mái ngủ dưới này mà không bị xiềng xích gì cả, tưởng chừng là điều giản đơn nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy rất ấm áp.
Hôm đó, nàng ngủ rất ngon.
.
Sáng mai, Ma Kim bảo Ái Như và Tuyết Hân về thành, dặn dò sau này không có lệnh của hắn thì không được phép quay lại đây.
Mấy nữ nhân nghe thế trong lòng