Hội chợ theo đúng như cái tên của nó, gần như tất cả các nhà buôn đều nhân cơ hội này mang hàng hóa đến đây mở gian hàng.
Mỗi người chiếm một gian có diện tích giống nhau, không ai hơn thua ai, đảm bảo sự công bằng.
Cố Yến Nam bị cái nắng mùa hạ làm cho choáng váng, chạy xe đến địa điểm tổ chức hội chợ đã là một thử thách.
Cô không ngờ tới sẽ bị kẹt xe, người đông đến mức không nhìn nổi ai với ai.
May là đã chuẩn bị trước chiếc mũ rộng vành.
Sân bóng thoáng cái đã chẳng còn hình dáng ban đầu, có một băng rôn lớn dựng trước cổng đề vài chữ “Hội chợ Hạnh Phúc - lần thứ 15”, không khí sôi nổi lan tỏa khắp nơi, dù nhiệt độ tăng cao cũng không làm giảm đi nhiệt huyết của người dân.
Cố Yến Nam cũng bị ảnh hưởng.
Cô dừng trước một quầy nước coi như sạch sẽ, mua một ly trà đá, hai chai nước lọc ướp lạnh.
Tay xách bịch bóng, tay ôm ly nước.
Hoàn toàn không khớp với chiếc đầm xanh ngọc hai dây cô mặc trên người.
Nhưng lại thần kỳ ở chỗ là vẫn dễ nhìn như cũ.
Chợt một bóng râm phủ từ đầu đến chân, Cố Yến Nam ngó sang, vành vũ quá rộng che mất tầm mắt, vừa ngẩng mặt cũng vừa lúc người nọ lên tiếng: “Là tôi.”
Đường Dã?
Chiếc túi đựng nước được anh dành lấy, Cố Yến Nam đẩy đẩy vành mũ lên cao, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt nam tính, đẹp trai của anh rồi.
Cô gái nhướng mày cười, ghé gần một chút: “Giữa vô số người qua kẻ lại anh lại tìm được tôi.”
Nụ cười của cô khiến Đường Dã hơi mất tự nhiên, anh nhìn thẳng phía trước, đáp tự nhiên: “Cô nổi bật như vậy, không muốn thấy cũng sẽ thấy.”
Miễn cưỡng quá nhỉ, nhưng Cố Yến Nam cũng không thất vọng.
Cô hỏi: “Các anh mở gian hàng ở đây?”
Anh ừ: “Muốn đến không?”
Anh đã mở lời, cô đương nhiên đồng ý, huống chi cô cứ thích tiếp cận anh thế này.
“Được.”
Trung Lật Tử cầm một cái trống trò chơi lắc qua lắc lại, miệng mồm rao bán khí thế, vừa ngó thấy Cố Yến Nam, cậu chàng cười vang: “Cô Cố, đi chơi sao?”
Lại ngây ngô mà dụ dỗ: “Xem xem, có món đồ nào cô muốn mua không?”
Nhớ tới hôm đó vì muốn gần Đường Dã mà để mất hình tượng ôm một đống đồ “tình dụ.c” về, hiện giờ không biết phải giải thích sao đây, Cố Yến Nam liếc anh một cái.
Anh cũng đang nhìn cô, trong mắt còn chứa ý cười đùa: “Không phải cô thích sưu tập mấy thứ đồ này sao?”
Ai nói cô thích sưu tập?
Cố Yến Nam hơi lúng túng, lại chạm phải cái nhìn không tốt của Hứa Linh, tìm được lý do chuyển chủ đề.
“Cô Hứa cũng ở đây?”
Trung Lật Tử dành trả lời: “Chị ấy là nhân viên của Mê Mộng.” Nói xong còn đắc ý lườm Ảnh Tử.
Ảnh Tử rất muốn đánh cái tên nhóc này thành bã.
Cả ngày không có gì làm chỉ thích nghĩ linh tinh.
Cố Yến Nam nói vài câu với cả ba xong thử hỏi Đường Dã: “Tôi không quen nơi này, nếu anh rảnh đưa tôi thăm quan được không?”
Đường Dã chỉ thoáng qua cô hai giây, rồi gật đầu.
Anh dặn cả ba: “Mấy đứa trông cửa hàng, tí anh quay lại sau.”
Ảnh Tử chớp chớp mắt vội nhờ vả: “Anh nhớ mua đồ ăn ngon cho bọn em nhé.”
Anh cười lạnh rồi che ô cho Cố Yến Nam, không nói đồng ý hay từ chối, cứ thế bỏ lại một bóng