Cố Yến Nam đi chuyến tối, ngủ một giấc đến bốn giờ sáng hôm sau đã có mặt tại trấn Hạnh Phúc.
Đường Dã đã dặn đi dặn lại khi nào sắp lên tàu phải gọi cho anh.
Cô cũng nghe lời, kéo vali xuống khỏi tàu.
Giữa vô số người xui kẻ tới như vậy, cô liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn sừng sững như cây tùng kia.
Cả hai nhìn nhau vài giây rồi mới sải chân tiến về phía đối phương.
Đường Dã từ đi chuyển sang chạy.
Anh chạy đến bên cô, thấy cô bỗng dừng bước, trong lòng dâng lên cổ xúc động của thời niên thiếu.
Anh nghiêm túc, ánh mắt không rời khỏi cô gái vô tâm vô tình ấy, bước chân càng vội.
Đến khi cách cô chỉ còn một bước chân, anh lại không làm gì quá kích động, chỉ duỗi tay kéo vali, tay còn lại mở rộng nắm trọn bàn tay nhỏ của cô thật chặt.
Không ai nói gì, một sự ngầm im lặng, nhưng lại thoải mái và bình yên đến lạ.
Trên con xe jeep, Đường Dã giúp cô đeo dây an toàn, xong anh không rời đi ngay.
Mu bàn tay áp lên má cô ma sát nhẹ nhàng, bạc môi in trên vầng trán mịn màng một cái.
Cả hai xoáy sâu vào mắt đối phương, Cố Yến Nam nâng tay vuốt mái tóc hơi ngắn của anh, cô không tiếc lời khen: "Tóc cắt đẹp đó."
Bầu không khí mập mờ bị cô phá hủy, Đường Dã thu người lại, lái xe rời khỏi bến tàu lửa.
Đỗ xe dưới tầng hầm khu chung cư, cả hai tay trong tay về căn hộ của Cố Yến Nam.
Lúc vào nhà, Đường Dã hỏi: "Chuyện trên thành phố đã xong hết rồi?"
Cô ừ, đi tàu một đêm thân thể có hơi nhức mỏi.
Nhưng cô mắc bệnh sạch sẽ mức độ nhẹ, người ngợm không được sạch cho lắm, phải tắm mới đi ngủ nổi.
Cô nói với Đường Dã một tiếng rồi về phòng.
Thấy giọng cô đã ổn hơn trước, anh yên tâm.
"Tắm nước ấm đấy."
Đường Dã cũng hơi mệt, đêm qua không ngủ được bao nhiêu, sáng nay còn chưa tới giờ đã đến bến tàu từ sớm đợi cô.
Hiện tại anh quả thật muốn ngủ một giấc.
Anh vừa vặn cổ vừa tới bếp rót hai cốc nước lọc mang vào phòng.
Uống xong, cảm thấy dễ chịu rồi mới trèo lên giường êm nệm ấm của cô nằm.
Mùi hương ngọt ngào, quen thuộc như ru ngủ.
Chỉ vài phút người đàn ông đã hiu hiu mắt và say giấc.
Khi Cố Yến Nam vừa ghé gần, anh ngửi được hương sữa tắm dịu ngọt, theo bản năng duỗi tay ôm cô trong ngực.
Cả hai ôm nhau ngủ đến tận gần mười một giờ trưa thì bị chuông điện thoại đánh thức.
Người trong ngực hơi cựa quậy, Đường Dã nheo mắt ngồi tựa vào đầu giường, anh vỗ về khuôn mặt cô, giọng hơi ngáy ngủ: "Ngủ tiếp đi."
Điện thoại của anh reo.
Ảnh Tử gọi tới, đoán chừng là chuyện liên quan tới sòng bạc.
Bóp bóp mi tâm, Đường Dã alo một tiếng.
Không phải tin tức về sòng bạc.
Ảnh Tử phấn khích báo cáo: "Anh, lô hàng anh ký được ở thành phố B quả nhiên hấp dẫn các đại lý.
Sáng nay vài chỗ đã gọi đến đặt cọc số lượng lớn." Chuyện làm ăn của Mê Mộng hai tháng này cứ đứng yên không phát triển, cuối cùng cũng có chút khởi sắc, làm sao không vui cho được chứ.
Đúng là tin tốt trong mấy ngày gần đây.
Tâm tình Đường Dã cũng nhẹ hơn, anh ừ.
"Ưu tiên đại lý thân thiết, xong thì kiểm tra lại trong kho, có gì cậu thay anh đặt thêm hàng về."
Ảnh Tử đáp vang một tiếng rồi tắt máy ngay, cậu biết Đường Dã đang ở bên người đẹp lạnh lùng nên không dám làm phiền thêm giây nào.
Đường Dã đặt điện thoại trở lại vị trí cũ, vừa nghiêng mặt sang đã bắt gặp một đôi mắt sáng ngời xen lẫn tia mềm mại hiếm hoi xuất hiện.
Có lẽ mới ngủ dậy cô còn mông lung nên mới không phòng bị để lộ ra ánh mắt đó.
Anh lại say đắm chút cảm xúc khác lạ ấy của cô, cúi xuống hôn mi mắt cô một cái.
"Tỉnh chưa?"
Cố Yến Nam mất chục giây thất thần, rất nhanh cô đã hoàn toàn thanh tỉnh,