Sáng hôm sau khi Đường Dã nghe Ảnh Tử báo rằng Cố Yến Nam đã trở về từ sớm, tâm trạng anh cũng theo đó tụt xuống trầm trọng.
Rồi sau đó nữa biết được Cố Yến Nam sẽ lên tàu trở về thành phố ngay trong ngày mai, ngực Đường Dã như bị một tảng đá đè nặng, đến thở cũng thấy khó khăn.
Tối đó, anh chạy xe đến dưới khu chung cư của cô, không thông báo với cô tiếng nào, đơn thuần là anh chỉ muốn ở gần cô thêm một chút.
Đến khi nhìn thấy đèn trong căn hộ tầng ba đã tắt, Đường Dã chợt mở điện thoại gọi cho cô một cuộc cuối cùng.
“Alo.”
Giọng của cô vẫn lạnh nhạt, thờ ơ không chút cảm xúc như trước, cổ họng anh khô khan, người bên kia đầu dây cũng không thúc giục.
Khoảng một phút sau, anh liếm môi rồi khàn giọng: “Nam Nam.”
Cô khựng đi một giây rồi làm như không để ý lắm ừ.
“Có chuyện gì sao?”
Anh nói: “Đi đường cẩn thận.”
Cố Yến Nam: “Được.”
“Hy vọng em sống tốt.”
Cô cười khẩy đáp: “Đương nhiên.” Nhưng cô không chúc lại anh.
“Về khoản tiền em cho tôi mượn khi trước…” Cổ họng anh như muốn tắt nghẹn: “ Tôi sẽ sớm trả lại.”
Người nọ không nhiều lời, như thể cô lười phải nói thêm câu nào với anh, chỉ hai chữ: “Tùy anh.”
Cả hai lại im lặng một lúc, Cố Yến Nam vờ ngáp một cái, cô chép miệng: “Muộn rồi, tạm biệt.”
Lần này cô không chờ anh nữa, cuộc gọi được cô kết thúc một cách dứt khoát.
Đường Dã dựa vào cửa xe, anh không ngừng hút thuốc, không biết qua bao lâu, khi dưới chân anh đã trữ một đốm tàn thuốc mới ho khan dừng lại.
Ngày hôm sau Cố Yến Nam đi chuyến tàu buổi chiều tối, cô bắt taxi mà không nhờ ai đưa đón.
Trước khi lên tàu, có lẽ còn một chút luyến lưu nào đó, cô dừng chân nhìn quanh bến tàu một lượt.
Không có hình bóng quen thuộc xuất hiện, người con gái bỗng bật cười thành tiếng, cô cúi đầu, khi ngẩng lên lần nữa, trên khuôn mặt tinh xảo ấy lại trở về với biểu cảm lãnh đạm như cũ.
Không hề ngoảnh lại một lần nào, cô nâng chân, tay kéo vali bước vào toa tàu.
Người đàn ông từ trong đám đông bước ra, ánh mắt không rời khỏi vị trí cô vừa đứng.
Khi cô nhìn sang hướng này, may mắn anh đã nhanh chóng tránh né.
Lặng lẽ tiễn cô, anh muốn nhìn thấy cô an toàn vào khoang tàu mới yên tâm.
Mãi đến khi đoàn tàu đã khuất xa, chỉ thu lại còn một dấu chấm màu đen như một ảo ảnh Đường Dã mới thả lỏng nắm đấm, anh lẳng lặng chờ thêm một lúc như muốn lưu giữ chút hương vị còn sót lại trong không khí của người con gái.
Cuối cùng hương vị ấy cũng hoàn toàn tan biến, tất thảy hóa thành một giấc mộng đẹp đẽ anh tưởng tượng hàng đêm.
Người đàn ông động chân, chỉ để lại bóng lưng cô đơn đối diện với đoàn tàu đã cách xa vời vợi.
Mộng rồi cũng phải tỉnh.
Trở về được