Đường Dã ngồi trên giường bệnh, anh nhìn chăm chú màn hình điện thoại đến khi cửa phòng có người mở mới nhíu mày tắt điện thoại.
Là Hứa Mân và Hứa Linh.
“Anh thấy thế nào?” Hứa Mân tự đẩy xe lăn đến cạnh giường, cô ta vừa nâng tay muốn chạm vào tay anh thì Đường Dã đã tránh ra.
Anh cau mày, giọng điệu nhạt nhẽo: “Ổn rồi, em không cần đến đây hằng ngày đâu, có Trang Linh rồi.”
Hứa Mân làm sao có thể bằng lòng, cô ta mỉm cười: “Trang Linh phải trông coi cửa hàng mà, em…”
“Anh nói không cần.”
Bị âm thanh nâng cao đầy sự khó chịu của anh chặn họng.
Nụ cười trên mặt Hứa Mân cứng đờ, cô ta chớp mắt ra hiệu cho Hứa Linh ra ngoài.
Nghe tiếng cửa khẽ đóng, cô ta xoắn xuýt các ngón tay vào nhau, không nhịn được mà chất vấn: “Rõ ràng ngày hôm đó tại suối nước nóng anh đã nói… nói yêu em.
Nhưng chớp mắt thái độ đã thay đổi xoành xoạch, Đường Dã… anh có ý gì?”
Đường Dã thở dài, anh mệt mỏi dùng ánh mắt không tình cảm nhìn cô ta: “Mấy hôm nay anh hơi mệt.”
Một lời giải thích chẳng đáng tin cậy nhưng Hứa Mân nguyện tin.
Sắc mặt cô ta đã tốt hơn vừa rồi, duỗi tay nắm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông, giọng mềm mại: “Vậy để em đến chăm sóc anh đi, Trang Linh cũng bận mà.”
Vì kế hoạch của mình, Đường Dã chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Anh rút khỏi tay cô ta, bảo cô ta anh muốn nghỉ ngơi.
Hứa Mân gật đầu.
“Cần gì phải nói em biết.”
Đường Dã ừ rồi nằm trở lại, hai mắt nhắm nghiền, trong tâm trí chỉ còn lại khuôn mặt lãnh đạm, thờ ơ của cô nhóc vô tình kia.
Sau vài ngày dưỡng thương Đường Dã đã không còn gì đáng ngại, xuất viện về, anh liền đến kho hàng kiểm tra.
Trang Linh ngoài này đang tiếp khách, vị khách nữ có hỏi tới một mặt hàng nhưng trên kệ trưng bày đã hết.
Trang Linh nhìn ngó quanh thấy hai cậu nhân viên đang khiêng vác, không thể bỏ dở giúp cô đi lấy hàng.
Hết cách chỉ có thể tự mình đi, cô nói với khách hàng chờ một lát.
Lại nhờ hai anh chàng kia vừa làm việc vừa nhìn cửa hàng trong lúc cô vắng.
Thời điểm vừa định bước qua cửa kho hàng, từ bên trong truyền ra giọng của Ảnh Tử, bọn họ còn đang nhắc tới chị Nam.
Không hiểu sao Trang Linh lại không tiếp tục đi vào, cô cố tình nép bên ngoài cửa lắng nghe xem mấy người Đường Dã muốn nói gì.
Giọng của Ảnh Tử vẫn tiếp tục: “Anh Dã, cô Cố nếu biết rõ mọi chuyện sẽ hiểu cho anh, nhưng em thấy anh không nên tự mình quyết định, anh làm vậy là không công bằng với cô ấy.”
“Anh chỉ muốn cô ấy bình an.” Đường Dã đáp lại.
Ảnh Tử phân tích cho anh hiểu: “Biết là vậy nhưng anh không nghĩ cho cảm nhận của cô Cố sao? Làm sao anh biết được liệu cô Cố có đồng ý với quyết định của anh không, còn nữa, ít nhiều anh cũng nên nói rõ với cô ấy một tiếng.
Anh muốn cô ấy an toàn nhưng cũng làm tổn thương cô ấy rồi.”
Lần này Đường Dã im lặng, Trung Lật Tử nhảy vào hùa theo: “Đúng vậy ạ, anh không còn yêu chị Hứa Mân, anh yêu cô Cố, vậy tại sao… sao anh không nói thật chứ, cô Cố trông rất hiểu chuyện, chắc chắn sẽ hiểu nỗi khổ tâm