Trấn Hạnh Phúc.
Đường Dã đứng ngồi không yên vì chuyện của Cố Yến Nam đang hỗn loạn trên mạng xã hội, khi không nhịn được nổi nữa anh bất chấp muốn đến thành phố, dù cho không giúp được nhiều thì cũng có thể ở bên cạnh cô.
Chỉ là bất ngờ vụ việc của cô đã được giải quyết ổn thỏa.
Là người đàn ông kia mạo danh muốn tống tiền.
Cô là tiểu thư của Tạ gia.
Nhìn kỹ bức hình một nhà ba người trên màn hình điện thoại, Đường Dã nhận ra khuôn mặt người đàn ông tên Tạ Hoằng Nghị kia.
Rõ ràng tình cảm anh ta đối với Cố Yến Nam không bình thường, đàn ông với nhau chỉ liếc mắt một cái là đoán được.
Chớp mắt anh ta lại trở thành anh trai của Cố Yến Nam, tức là anh vợ tương lai của mình.
Đường Dã nhíu mày, cảm thấy chuyện này không hề như những gì đã bày ra.
Đang muốn gọi cho Cố Yến Nam hỏi cô thì một số lạ gọi đến.
Đường Dã nghe máy, bên kia đầu dây hoàn toàn là giọng đàn ông xa lạ, hắn ta hung hăng đe dọa: “Hứa Mân đang trong tay bọn này, nếu mày không chuẩn bị đủ tiền tới chuộc thì nhận xác cô ta đi.”
Không đợi Đường Dã phản hồi hắn cúp máy nhanh lẹ, một phút sau một tin nhắn từ số điện thoại vừa rồi gửi qua.
Là video ghi lại cảnh Hứa Mân đang bị trói toàn thân trên ghế, hoàn cảnh xung quanh có lẽ là một căn nhà hoang nào đó.
Chúng lại gửi qua một tin nhắn ghi rõ địa chỉ cùng số tiền chuộc người, không quên nhắc nhở Đường Dã đừng ngu xuẩn báo cảnh sát.
Nếu không Hứa Mân sẽ chết.
Khoan hãy nói đến việc đây có phải là cái bẫy hay không, Đường Dã tập trung anh em lại.
Vốn sau cái ngày đưa Hứa Mân về lại cho Trịnh Úy Không thì anh và cô ta cũng không còn quan hệ gì nữa.
Nhưng đến cùng anh vẫn còn nợ cô ta một phần nhân tình.
Nợ thì phải trả, nếu không sớm trả anh cũng không có một cuộc sống yên bình.
Hơn hết là anh muốn Cố Yến Nam hoàn toàn không có khúc mắc nào về quan hệ giữa anh và Hứa Mân.
Vậy thì lần này dù có là bẫy của Trịnh Úy Không giăng ra, anh cũng phải cùng hắn mặt đối mặt một lần giải quyết toàn bộ ân oán tình thù.
Cứ dây dưa mãi thế này, không một ai sống tốt cả, lại còn liên lụy đến nhiều người vô tội.
Nghĩ xong, Đường Dã căn dặn các anh em không được báo cảnh sát.
Trước sự phản đối của mọi người, Đường Dã nói rõ: “Đây là ân oán riêng của tôi và Trịnh Úy Không, dù báo cảnh sát, cứ cho là tống được hắn vào tù nhưng hắn ở trong đó bao lâu? Một năm, hai năm hay chỉ vài tháng đã được tự do.
Thù mới thù cũ, hắn sẽ càng hận tôi.
Huống chi Hứa Mân cũng chỉ là một con cờ trong tay hắn, nếu tôi làm ra hành động bứt dây động rừng, hắn thật sự sẽ giết Hứa Mân.
Dù cô ta từng làm những chuyện xấu hổ, và tính toán trên người tôi nhưng tôi vẫn nợ cô ta.
Lần này coi như thanh toán hết một lượt đi.”
“Anh, còn cô Cố thì sao? Nếu cô ấy biết anh mạo hiểm cứu người, cô ấy sẽ không tha thứ cho anh.” Ảnh Tử không hiểu vì sao cậu luôn luôn nghĩ đến cảm nhận của cô gái luôn mang sự xa cách, lạnh căm ấy.
Mỗi một khi Đường Dã sắp sửa làm ra việc gì đó tổn thương đến Cố Yến Nam, cậu luôn không tự chủ được mà khó chịu, trái tim nhoi nhói, cậu không muốn nhìn cô gái đó buồn.
Cậu vờ như không hiểu hoặc là cậu không thật sự hiểu ái tình là gì.
Cậu chỉ biết cậu hy vọng một ngày nào đó sẽ được nhìn thấy nụ cười thực thụ xuất hiện trên khuôn mặt tinh xảo của cô.
Cậu nghĩ có lẽ sẽ tựa như đóa hồng nở rộ trong mùa đông lạnh giá.
Trung Lật Tử hiếm khi kiệm lời, cậu chàng nắm tay thật chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Dã như chỉ chờ anh đưa ra quyết định.
Sắp đến Tết rồi, nhiệt độ càng xuống thấp, sự lạnh lẽo ấy