Cổ tay cầm súng của Trịnh Úy Không bị một phát đạn tinh vi bắn trúng, súng ngắn rơi xuống sàn, hắn ta hoảng loạn lui ra sau hai bước.
Nhìn cặp mắt đỏ ửng nhưng lại lạnh đến cùng cực của người phụ nữ, Trịnh Úy Không thoáng ngạc nhiên qua đi, rồi anh ta nhếch môi tự giễu.
Tại sao? Tại sao người phụ nữ nào cũng đều yêu Đường Dã đến không màn đến mạng sống, mà hắn ta, hắn ta đến cùng lại không có một ai thật lòng ở bên?
Không ai hay biết trong bộ dáng bình tĩnh đến kinh ngạc kia, mỗi một kinh mạch trong người con gái ấy đang kích động, đang run bần bật.
Thái dương căng chặt, hai bàn tay bé nhỏ nắm càn súng.
Cô không dám nhìn đến người ấy, không dám.
Cô chỉ biết ngay lúc này cô muốn giết hắn ta, gi3t chết hắn.
Tâm lý phản xạ hội như một nguồn kích nổ, nó ồ ạt không khác gì cơn sóng thần đổ vào não bộ.
Sau đó… không một chút do dự ngón tay trỏ nhấn mạnh.
Đám Ảnh Tử đang chế ngự bọn thuộc hạ của Trịnh Úy Không, lúc này nghe một tiếng súng nổ lên lần nữa mới sửng sốt hô lớn.
“Cô Cố, đừng.”
Giọng của cậu chẳng lọt vào tai cô.
Một viên, hai viên, ba viên… trên thân thể cao gầy của Trịnh Úy Không đẫm máu.
Một Cố Yến Nam máu lạnh, vô tình không khác gì sát thủ giết người không chớp mắt khiến toàn bộ mọi người có mặt đều hãi hùng, ai nấy rụt lại vai vì sợ cô gái này đã phát điên.
Thân thể hắn ta đổ rạp xuống sàn, hai mắt hắn mở lớn hướng đến người con gái đang ôm chặt lấy kẻ hắn hận tận nhất đời này.
Khóe môi hắn cong lên, hắn muốn thừa nhận nhưng cũng không dám thừa nhận rằng hắn yêu cô ta, yêu sâu sắc.
Đường Dã cảm giác như có vô số tiếng gọi mềm mại, dịu ngọt, anh gắng gượng mở mắt.
Cho đến khi anh dần tỉnh táo, tuy ăn một viên đạn nhưng không phải vị trí chí mạng.
“Cố Yến Nam, cô… không… không.” Ảnh Tử đỏ mắt, cậu lê từng bước đến, ngón tay run run đặt trước mũi Trịnh Úy Không.
Sau đó cậu đau đớn ngã ngồi xuống sàn, hai tay ôm mặt mình khóc trong im lặng.
Súng trong tay Cố Yến Nam cuối cùng cũng rơi xuống sàn, một tiếng cộp lanh lảnh vẫn không lấp đầy trái tim trống rỗng của người con gái.
Cô đứng đó, lặng im nhìn chằm chằm xác chết của Trịnh Úy Không.
Có ai đó hô lên: “Giết người.
Lão đại chết rồi.”
Đường Dã đi không nổi, anh gỡ tay Hứa Mân ra, cố gắng lết lại gần người yêu.
Một người đàn ông cứng cỏi, trải qua vô số chuyện tệ hại đến tận cùng, vậy mà giờ khắc này anh không kìm chế được nước mắt tràn ra.
Anh cố gắng dùng chút thời gian còn tỉnh táo, khẽ gọi: “Nam Nam, Nam Nam.”
Như kẻ bị ma quỷ hút mất hồn, chợt nghe được giọng đàn ông trầm khàn, yếu ớt.
Cố Yến Nam thở hắt ra, đôi mắt dần có hồn, ngưng tụ trên thân thể người đàn ông đang đến gần mình.
Cố Yến Nam thở dồn dập, cô ngã ngồi trên sàn.
Cổ họng khô rát, nói không thành tiếng.
“Đường Dã.”
Đường Dã gục đầu trên bờ vai nhỏ bé ấy, bàn tay vươn ra chạm vào cây súng ngắn lăn lóc bên cạnh.
Anh hôn má cô, dỗ dành: “Bảo bối, đừng buồn, đừng khóc.” Anh dừng sức lau chùi súng ngắn trên quần áo mình, lại dùng bàn tay trống trơn lướt qua từng phân trên thân súng.
Anh nói, âm thanh yếu dần lại tựa như thôi miên: “Anh đã giết Trịnh Úy Không, giết Trịnh Úy Không là anh, là anh.” Trong lúc Cố Yến Nam còn rơi vào mê cung của lồ ng giam tinh thần, Đường Dã nâng tay đánh mạnh sau gáy cô.
Thân thể mảnh mai, mềm mại của phụ nữ nằm trong ngực, Đường Dã cay đắng vừa vuốt v e khuôn mặt bé nhỏ của cô vừa lên tiếng.
“Lật Tử mau thiêu hủy toàn bộ xe bên ngoài.” Trung Lật Tử hoàn toàn nghe lời đại ca, cậu thoát khỏi cơn choáng váng vừa rồi vội mang bật lửa chạy đi.
Ngôn Tình Cổ Đại
“Ảnh Tử.
Đưa Nam Nam trốn lên trần nhà, đợi khi tất cả kết thúc mới rời đi.
Những anh em còn lại… cứ theo cảnh sát về đồn khai theo lời dặn của anh…”
Ảnh Tử lắc đầu nguầy nguậy: “Không, anh không thể.”
“Nghe lời anh, đợi khi mọi chuyện kết thúc hãy thả