Mỗi tháng có một ngày thăm tù, ngày thăm tù đầu tiên, anh từ chối không gặp cô.
Cố Yến Nam không có vẻ ngạc nhiên hay thất vọng, dường như cô đã sớm đoán được quyết định của anh.
Cô chỉ gửi cho cai ngục chuyển cho anh một bộ sách, đó là tất cả tiểu thuyết cô đã chắp bút từ khi vào nghề.
Cai ngục kiểm tra kỹ càng bộ sách được bọc tỉ mỉ thấy không có vấn đề mới gật đầu giúp cô mang đi.
Tháng thứ hai của năm tù đầu tiên, Đường Dã vẫn từ chối gặp cô.
Lúc rời đi, cô gặp Hứa Mân và Hứa Linh đang chờ ở sảnh nhà tù.
Cô không định nói gì, nhưng Hứa Mân thì có vài lời cần nói với cô.
Ở nơi này không thích hợp để hàn huyên nhưng hai bọn họ đoán chừng đều chẳng muốn gặp lại đối phương trong tương lai.
“Rõ ràng anh ấy không có tội.” Cô ta vẫn còn ngồi trên xe lăn, cũng không còn mang giọng điệu chứa đầy ý châm chọc cô như trước nữa.
Huống chi cô ta nói hoàn toàn đúng.
Cố Yến Nam yên lặng, cô rất muốn hút thuốc nhưng gần đây đã quyết định cai, cô không phải người dễ bỏ cuộc.
Hứa Mân cũng không tức giận với sự im hơi lặng tiếng của người phụ nữ chói mắt bên cạnh, thời gian thăm tù sắp đến, cô ta không tiện kéo dài thêm.
“Dù ngày đó tôi không nhìn rõ cảnh tượng người bắn liên tiếp năm viên đạn vào Trịnh Úy Không nhưng tôi biết đó là cô.”
Bàn chân Cố Yến Nam hơi xê dịch, lúc này cô mới cụp mi hơi thấp giọng: “Vậy sao cô không tố cáo tôi?” Không lấp li3m, ngược lại cô thừa nhận nhanh đến mức khiến Hứa Mân giật mình.
Vài chiếc lá khô bạch dương theo làn gió xuân bay bổng rồi rơi xuống trước mắt cả hai.
Âm thanh chúng loay hoay trên sàn nhỏ đến gần như vô thanh nhưng Hứa Mân hay Cố Yến Nam lại nghe được.
Đó là nhạc điệu của ký ức, một bản ca quá khứ buồn thiu khiến người ta lưu luyến nhưng xứng đáng để ta nhớ đến trọn đời trọn kiếp.
Người phụ nữ cử động xe lăn, trước khi rời đi, cô ta nhờ Cố Yến Nam nhặt một chiếc lá khô cằn, xấu xí giúp mình.
Cố Yến Nam không nói một lời, khom người nhặt lên rồi đặt vào tay Hứa Mân.
Cô ta nhìn nó rồi khẽ “cảm ơn”.
“Cố Yến Nam.”
Cả hai không còn tránh né mà nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương, Hứa Mân chợt cong môi cười, một tầng nước mỏng ẩn hiện trong đôi con ngươi đã trải qua nhiều chuyện bất hạnh của cuộc đời.
Cô ta thành thật cất giọng: “Vì tôi tôn trọng quyết định của anh ấy.” Nói rồi cô ta không nán lại nữa, dứt khoát đẩy xe lăn vào trong.
Ngày 29 tháng 5 không nằm trong ngày thăm tù, mà đối với cô có phải ngày thăm tù hằng tháng hay không cũng không quan trọng, bởi anh không muốn gặp cô.
Hôm nay cô đến chỉ muốn gửi quà sinh nhật cho Đường Dã.
Vì Đường Dã là tù nhân, không thể nhận quà tùy tiện, Cố Yến Nam chỉ có thể gửi anh một hộp socola và bánh kem.
Một chiếc bánh kem khác cô gửi cho cai ngục, hy vọng bọn họ chú ý đến anh nhiều hơn một chút.
Tiếp nữa là cô nhờ họ chụp anh một tấm hình.
Đợi khi nhận được hình chụp, Cố Yến Nam thổn thức mà nhìn ngắm.
Mái tóc của anh đã được cắt ngắn ngủn, dù vậy vẫn không làm giảm đi nét đẹp nam tính và góc cạnh của người đàn ông.
Cô mỉm cười, chỉ là một tấm hình không sắc nét, không phô bày chính diện khuôn mặt anh nhưng cô đã mãn nguyện.
Mỗi tháng, Cố Yến Nam đều để trống lịch làm việc ngày 15 để đến thăm bạn trai, dù vẫn như cũ không gặp được anh nhưng cô không chút nản lòng.
Sự kiên trì đó đến cả những cai ngục cũng cảm động chứ đừng nói người trong cuộc.
Một cái Tết lại đến, Cố Yến Nam tranh thủ gói một phần sủi cảo rồi lái xe đến nhà tù ở ngoại thành.
Nhà tù này nằm trong khu vực thành phố, chỉ cần chạy xe gần hai tiếng.
Cô