Nhận được chiếc BMW nhờ Tạ Hoằng Nghị gửi đến, cô kiểm tra một vòng bảo bối, không có vấn đề gì.
Dựa vào cửa xe, Cố Yến Nam quay số gọi cho người nọ.
Hai hồi chuông anh đã nghe máy: “Em tính ở đó luôn à?” Giọng người đàn ông nhã nhặn mà ôn nhu.
Phụ nữ nghe liền muốn mang thai nhưng Cố Yến Nam là ngoại lệ.
Cô không trả lời ngay, tay trái kẹp điếu thuốc đưa lên môi.
Vị nicotin luôn mang đến kho.ái cảm khiến người ta trầm luân.
Một chiếc xe màu bạc chạy lướt qua, lúc này cô mới đáp: “Chắc vài tháng nữa.”
Nghĩ đến công việc anh bận rộn, Cố Yến Nam không định làm phiền.
“Anh nhớ giữ gìn sức khỏe.
Cúp đây.”
“Nam Nam.”
“Sao vậy?” Cô nhẹ giọng đáp, đối với người đàn ông này, cô luôn dành cho anh một tình cảm đặc biệt.
Anh cho cô hơi ấm của tình thân mà từ khi sinh ra cô đã không sở hữu.
Anh vừa là bạn vừa là anh trai.
Nếu có thể được lựa chọn khi sinh ra, cô hy vọng Tạ Hoằng Nghị là anh ruột của mình.
Ít nhất ở bên anh cô mới là một Cố Yến Nam chân thật.
Tạ Hoằng Nghị nghe giọng nói khàn khàn bên tai đoán chắc cô đang hút thuốc.
“Không có gì.” Những lời muốn nói cứ thế mắc nghẹn nơi cổ họng, anh cười cười dặn: “Em cũng giữ sức khỏe, ít hút thuốc lại, có chuyện gì phải gọi anh ngay, bất cứ lúc nào đều có thể tìm anh, nhớ chưa?”
Mấy lời lải nhải này cô đã nghe cả trăm lần sớm đã thuộc làu, bật cười thành tiếng, trái tim như có một nguồn ấm chảy qua.
“Em biết rồi.
Bye nhé.”
Người đàn ông trên dưới bốn mươi tuổi từ chiếc xe bạc sáng chói bước xuống, đảo mắt một vòng rồi sải chân dài đi thẳng về phía cô.
Bóng hình người phụ nữ đan chân dựa lưng vào cửa xe, miệng ngậm điếu thuốc hút dở, trong hư hỏng có nét cá tính, trong lẳng lơ có quyến rũ.
Trên người khoác chiếc đầm body màu đen, tay chân lộ một phần, vừa kín vừa hở, đặc biệt là ánh mắt xa cách mà bất cần ấy có thể hút hồn bất kỳ người đàn ông nào.
“Cô gái mới chuyển đến đây sao?” Anh ta chào hỏi.
Ánh mắt dừng trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ xa xỉ của anh ta hai giây rồi rời đi, cô cụp mi, giày cao gót đá nhẹ ra phía sau, âm thanh cạch cạch không lớn lại chầm chậm gõ nhẹ vào trái tim người đàn ông.
Cô tùy ý đáp: “Đúng vậy.” Trở lại khuôn mặt xa lạ, chẳng muốn nán lại đây nữa, Cố Yến Nam thẳng người rồi xoay lưng rời khỏi.
Bỏ lại bộ dáng sững sờ của người đàn ông chưa kịp phản ứng với hành động bất ngờ của cô.
Lâm Vũ động chân đứng tại vị trí cô gái vừa đi, bàn tay vuốt một đường trên cửa xe BMW.
Cặp mắt mang theo vài tia nghiền ngẫm nhìn bảng hiệu ghi “No smoking” (Cấm hút thuốc lá).
Một cô gái trẻ tuổi phá cách mang tư tưởng phản xã hội.
Anh ta lắc lắc đầu, chỉ là… rất có ý vị.
Cả tuần qua Cố Yến Nam không liên lạc cho Đường Dã nữa, ban đầu đúng là cô rất tức giận.
Cảm thấy mình không đáng bị mắng như vậy.
Cô không có ác ý khi xuất hiện ở đó, việc cô đứng trước mộ bạn gái anh cũng là vô ý.
Sau lại thấy bình thường, chuyện ấy chẳng đáng để khiến bản thân bực bội.
Cô thích những thứ khó chinh phục.
Mà Đường Dã đã nằm trong tầm ngắm