[Ôi má của con ơi!!]
[Con vừa nghe được cái gì vậy?!!]
[Tuy không biết là ai nhưng giọng của anh trai vừa nãy nghe ấm ghê.]
[Quả thật là dịu dàng, hí hí hí]
[Là người quen của tiểu Thất hả? Là người ta đang theo đuổi cậu sao?]
[Hóng a!]
[Là ảo giác của tui hay sao? Sao tui lại cảm thấy từ khi nghe máy, giọng của tiểu Thất nhẹ nhàng hơn không ít?]
[Ê lầu trên nói đúng nha, tui cũng cảm thấy vậy đó]
[Nghe đáng yêu quá đi hí hí hí]
[.....]
Làn bình luận hôm nay đạt kỷ lục dày đặc nhất từ khi Hứa Tề Tư livestream tới nay.
Hiện tại, đồng tính luyến ái đã được hợp pháp hóa từ lâu, tình yêu đồng giới cũng không còn hiếm lạ gì, phản ứng của các fan chỉ có tò mò và nhiệt tình hóng hớt chuyện cậu được tỏ tình.
Hiếm khi Hứa Tề Tư kịp phản ứng, nhanh chóng nhớ ra Nguyễn Ôn Tịch còn đang tụ hội bạn bè.
Cậu vội vàng nói: "Anh Ôn Tịch đang chơi Nói thật hay Mạo hiểm sao? Tôi nhớ là anh Ôn Tịch còn đang đi với bạn bè, nên là mọi người đang chơi trò đó à?"
Bên phía Nguyễn Ôn Tịch trả lời rất nhanh, giọng điệu mang theo ý cười: "Ừ, tiểu Thất thật thông minh.
Anh đang chơi trò Nói thật hay Mạo hiểm với tụi nó, vừa nãy anh bốc phải lá mạo hiểm."
Hứa Tề Tư không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì tiếp.
May mà Nguyễn Ôn Tịch biết tính của cậu không quen nói chuyện điện thoại, chủ động dời sang đề tài khác: "Chắc bây giờ tiểu Thất đang livetsream chơi game phải không? Anh có quấy rầy em không?"
Hứa Tề Tư nhìn giao diện trò chơi vẫn nhấp nháy chế độ treo máy tự động, còn có làn bình luận tràn ngập dấu X màu đỏ to bự, nhẹ giọng trả lời: "Không có, đêm nay không có hoạt động nào, không cần bận tâm."
"Vậy là tốt rồi." Nguyễn Ôn Tịch khẽ cười, "Tối nay tiểu Thất có ăn cơm đàng hoàng không đó? Anh chưa kịp hỏi dì Trần, nhưng anh không hy vọng khi về nhà thấy tiểu Thất bụng đói meo mất tinh thần đâu."
Hứa Tề Tư đỏ mặt, nhỏ giọng phản kháng: "Tôi có ăn mà....Dì Trần về kịp giờ nấu cơm, còn để phần cho anh nếu đêm khuya về đói thì có đồ ăn."
Nguyễn Ôn Tịch đáp một tiếng: "Được."
Tiếp đó bên phía Nguyễn Ôn Tịch truyền tới tiếng ồn ào, nhưng bỗng dưng im lặng, anh nói tiếp: "Đám gia hỏa bên này chơi cũng gần xong rồi, ước chừng nửa tiếng sau anh sẽ về tới nhà."
Hứa Tề Tư theo bản năng gật đầu, lại sực nhớ bây giờ đang gọi điện nên Nguyễn Ôn Tịch không thể nhìn thấy, cậu nói: "Trên đường về nhớ chú ý an toàn."
Nguyễn Ôn Tịch: "Ừ, vậy anh không quấy rầy em nữa.
Gặp lại sau."
"Tạm biệt."
Sau khi chào tạm biệt lẫn nhau, đợi vài giây thì bên Nguyễn Ôn Tịch mới cúp máy trước.
Hứa Tề Tư ngẩng đầu thì thấy làn bình luận vẫn còn đang nhiệt tình hóng hớt.
[Quao a!!!]
[Wow wow wow]
[Này là ở chung đúng hông? Hí hí hí *cười gian*]
[Thành thật khai báo đi tiểu Thất! Là ai? Là ai!?!!?]
[tò mò.jpg]
Là một streamer thuộc đảng cá mặn, sự nghiệp của Hứa Tề Tư hầu như không có gì nổi bật.
Phần lớn fan thích xem cậu livestream chơi game làm nhiệm vụ hằng ngày nên sẽ không tò mò hay điều tra quá sâu về cuộc sống cá nhân của cậu, họ chỉ thích lên mạng tám chuyện với cậu hoặc hóng hớt drama thôi.
Hứa Tề Tư xoa mặt, miễn cưỡng khôi phục trạng thái bình thường, rồi mới giải thích trên livestream: "Người vừa gọi cho tôi là......ừm, bạn cùng phòng.
Hôm nay anh ấy ra ngoài gặp bạn bè, thế nên vừa rồi chỉ là đang chơi trò Nói thật hay mạo hiểm mà thôi, không cần để tâm."
[Nhưng mà vừa rồi giọng của tiểu Thất rất dịu dàng nha~]
[Thật sự là không có gì sao? *hóng*hóng*]
[Giọng của bạn cùng phòng nghe cuốn thật đó ~]
[*mơ hồ ngốc ngốc x ôn nhu chăm sóc* trời ơi có ai cùng cảm giác với tui không!!!!]
[*lặng lẽ giơ tay*]
[Chẳng lẽ đây là CP mới của tui sao? OMG!!]
[hí hí hí]
Mắt thấy làn bình luận bỗng càng ngày càng kỳ lạ, Hứa Tề Tư bất đắc dĩ cười cười: "Thật sự chỉ là bạn cùng phòng.
Chỉ là ngày thường đúng thật là tôi hay quên giờ ăn cơm nên anh ấy mới quan tâm một chút thôi."
[Không tự nhiên mà quan tâm, chắc chắn có vấn đề *chỉ chỉ*]
[Quả nhiên.....Tiểu Thất ngốc!]
[Mỗi ngày tui mong chờ nhất chính là giờ đi ăn cơm, thế mà tiểu Thất còn quên luôn cả giờ ăn?! *ngạc nhiên*]
[Tiểu Thất thật ngốc!]
[......]
Tuy làn bình luận vẫn lung tung kỳ lạ nhưng đa số fan bị Hứa Tề Tư dời lực chú ý về mình, cùng Hứa Tề Tư trò chuyện sang đề tài khác.
Còn cuộc gọi của Nguyễn Ôn Tịch vừa nãy đã giúp Hứa Tề Tư hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến.
Về phần sự kiện Võ lâm tranh tài, Hứa Tề Tư treo máy đục nước béo cò một hồi thế mà lại lọt vào được top 8.
Cậu trò chuyện với bạn bè trong môn phái một lát rồi cũng chào tạm biệt fan, kết thúc buổi livestream ngày hôm nay.
Hứa Tề Tư nhìn đồng hồ, sắp 10 giờ tối.
Nguyễn Ôn Tịch chắc đã về rồi.
Hứa Tề Tư đẩy cửa đi ra, quả nhiên nhìn thấy thư phòng bên cạnh đang sáng đèn.
Cửa thư phòng không đóng, hình như Nguyễn Ôn Tịch chỉ đi vào cất đồ không bao lâu thì trở ra, trên người vẫn là bộ đồ mặc khi ra ngoài.
"Tiểu Thất?" Anh nhìn thấy Hứa Tề Tư từ phòng máy đi ra, cười chào hỏi "Em đã xong buổi livestream rồi sao?"
Hứa Tề Tư gật đầu: "Vừa mới xong, anh Ôn Tịch mới về à?"
Nguyễn Ôn Tịch trả lời: "Ừ, anh vào thư phòng cất đồ.
Đêm nay em livestream có thuận lợi không?"
Nguyễn Ôn Tịch hỏi khiến cậu nhớ tới hoạt động khiêu chiến lúc nãy, thật vất vả mới khiến tâm tình không còn dao động, nghĩ nghĩ thấy vẫn nên thẳng thắn chuyện đêm nay với anh.
"Hồi nãy tôi có nhận nhiệm vụ khiêu chiến, là công khai trực tiếp tất cả cuộc gọi, tin nhắn gửi tới trong buổi livestream hôm nay mà không để đối phương phát hiện.
Vậy nên, vậy nên khi anh gọi điện thoại tới, tôi, tôi đang livestream nên.....đã phát đi rồi."
Càng nói thì giọng của Hứa Tề Tư càng nhỏ, nghe ra được sự áy náy bên trong.
Nguyễn Ôn Tịch cũng không ngờ sẽ là chuyện này, anh không để ý lắm, ngược lại lo lắng hỏi: "Có phải anh đã làm ảnh hưởng tới buổi livestream của em không? Đều tại anh, lúc đó anh nên từ chối, không nên cùng bọn họ hồ nháo."
Hứa Tề Tư vội lắc đầu: "Không sao cả, các fan chỉ thích hóng hớt là chính.
Tôi chỉ lo sẽ gây ảnh hưởng cho anh Ôn Tịch."
Nguyễn Ôn Tịch trấn an nói: "Fan của em không biết anh, sẽ không ảnh hưởng tới anh.
Anh chỉ sợ bọn họ vì chuyện này mà có thành kiến với em, vậy sẽ không tốt."
Thấy Nguyễn Ôn Tịch không để tâm, lúc này Hứa Tề Tư mới thở phào nhẹ nhõm, "Tôi không sao cả, bình thường các fan chỉ thích xem tôi livetsream chơi game rồi trò chuyện, sẽ không quá để ý tới cuộc sống cá nhân của tôi."
Nhưng khi nói tới đây, cậu lại nhớ tới mấy bình luận kỳ quái của fan gửi tới.
Hứa Tề Tư do dự: "Nhưng cũng sẽ xuất hiện một ít, ừm,....nội dung kỳ lạ nhưng không mang ác ý, đại khái giống như.....ghép CP."
Nguyễn Ôn Tịch khẽ nhướng mày, những ngẫm lại thấy điều đó hẳn là bình thường.
Hứa Tề Tư thì cho rằng anh để ý tới chuyện này, tiếp tục nói: "Không, không sao đâu, loại chuyện này sẽ sớm bị quên thôi.
Hơn nữa, fan sẽ không nhớ dai đâu, vài ngày nữa bọn họ sẽ quên liền, sẽ không gây ảnh hưởng tới anh Ôn Tịch."
Nguyễn Ôn Tịch làm bộ dáng suy tư, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì dáng vẻ không quan tâm: "Yên tâm, chuyện nhỏ này anh không để ý."
Hay nói đúng hơn là anh càng hi vọng chuyện này sẽ càng đi xa hơn.
Hứa Tề Tư không biết suy nghĩ trong lòng của Nguyễn Ôn Tịch, chỉ cho rằng anh quả là người thông tình đạt lý, độ hảo cảm cũng tăng lên.
Nguyễn Ôn Tịch không tiếp tục đề tài này nữa, lại hỏi: "Đúng rồi tiểu Thất, mấy ngày nữa em có rảnh không?"
Hứa Tề Tư: "Là đi chơi sao?"
"Đúng vậy." Nguyễn Ôn Tịch gật đầu, "Anh nghe bọn tiểu Thiến nói ngày 11 này Đông Giao ở vùng ngoại ô có hoạt động chợ đêm, từ 7 giờ rưỡi đến 8 giờ tối còn có lễ hội bắn pháo hoa.
Nếu tiểu Thất cảm thấy thích, chúng ta có thể cùng nhau đi."
Hứa Tề Tư đã được trải nghiệm qua sự nhiệt tình của Nguyễn Ôn Tịch khi anh dẫn cậu ra ngoài.
Nhưng cậu biết Nguyễn Ôn Tịch sợ cậu ở nhà mãi sinh bệnh, nên không đành lòng từ chối: "Được, vậy hôm đó chúng ta đi mấy giờ?"
Nguyễn Ôn Tịch suy tư một lát: "Buổi chiều đi, chờ em nghỉ trưa xong thì đi.
Buổi chiều mới bắt đầu có hoạt động, đi sớm quá sẽ không có gì vui."
Hứa Tề Tư gật đầu, nhanh nhẹn ghi vào lịch trình ngày 11 là ra ngoài cùng anh Ôn Tịch.
Không biết tự lúc nào, cậu đã không còn do dự khi Nguyễn Ôn Tịch hẹn cậu ra ngoài.
Xác nhận xong lịch trình ngày 11, Hứa Tề Tư đi thực hiện nhiệm vụ đêm nay —— chuẩn bị sữa bò ấm, nghi thức kết thúc một ngày.
- -----------------
Tới chiều ngày 11, Hứa Tề Tư tự giác rời giường chỉnh trang lại bản thân, trực tiếp qua phòng kế bên tìm Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch thấy Hứa Tề Tư xuất hiện ở cửa, kinh ngạc chớp mắt, chợt mỉm cười: "Hôm nay tiểu Thất thật tích cực."
Hứa Tề Tư sờ mũi: "Dù sao cũng không thể để anh Ôn Tịch chờ mãi."
Trong nhận thức của Hứa Tề Tư, quan hệ bạn bè là giúp đỡ lẫn nhau, không thể cứ để một bên phải trả giá nhiều hơn.
Nếu đã quyết định lấy thân phận bạn bè ở chung, cậu sẵn sàng điều chỉnh thói quen của mình cho phù hợp.
Nguyễn Ôn Tịch thích bộ dáng nghiêm túc xen lẫn đáng yêu của cậu, xoa đầu cậu nói: "Anh cũng sắp xong rồi, em muốn vào ngồi một lát không?"
Hứa Tề Tư do dự: "Như vậy.....có thể không được tốt lắm không?"
Ngày thường Nguyễn Ôn Tịch rất tôn trọng sự riêng tư của Hứa Tề Tư, anh chưa bao giờ bước vào phòng máy cũng như phòng riêng của cậu.
Tương tự, Hứa Tề Tư cũng sẽ không tự ý bước vào lãnh địa riêng tư của Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch biểu hiện không vấn đề gì, "Đương nhiên là không rồi.
Phòng anh cũng không có đồ gì không thể thấy, em cứ vào đi."
Hứa Tề Tư không nghĩ ra lý do gì để từ chối, chỉ ngập ngừng: "Vậy làm phiền...."
Nguyễn Ôn Tịch mỉm cười, xoay người vào phòng, dáng vẻ thật sự rất tự nhiên.
Hứa Tề Tư đi theo phía sau anh, một đường đi thẳng vào phía trong.
Phòng của Nguyễn Ôn Tịch được bố trí rất đơn giản mộc mạc, cơ bản đều là tông màu ấm.
Trong phòng còn thoang thoảng mùi hoa nhàn nhạt mang theo vẻ tao nhã và dịu dàng, hình như là huân hương ở tủ đầu giường.
Toàn bộ căn phòng đều giống như chủ nhân của nó, dịu dàng thanh nhã.
Hứa Tề Tư thấy trong phòng có bàn làm việc liền tạm thời ngồi ở đó chờ, trong lúc lơ đãng cậu nhìn thấy trên bàn có hộp mắt kính.
Cậu tò mò hỏi: "Anh Ôn Tịch đeo kính à?"
Nguyễn Ôn Tịch đang tìm quần áo, chỉ quay đầu lại trả lời cậu: "À, thỉnh thoảng chỉ đeo vào buổi tối, ngày thường rất ít dùng."
Hứa Tề Tư: "À."
Cậu đáp một tiếng, ngoan ngoãn rồi trên ghế chờ, không dám nhìn loạn xung quanh nữa.
May mà Nguyễn Ôn Tịch không để cậu đợi lâu, rất nhanh đã sửa soạn xong, khép lại tủ quần áo đồng thời nói: "Buổi tối có khả năng sẽ rất lạnh, tiểu Thất đã chuẩn bị áo khoác chưa? Cẩn thận để không bị cảm lạnh."
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn gật đầu: "Có."
Nguyễn Ôn Tịch yên tâm: "Chúng ta đi thôi.
Bây giờ có thể tới công viên ở ngoại ô trước."
Đúng như tên gọi, Đông Giao là vùng ngoại ô ở phía đông thành phố A và cũng là khu sầm uất nhất khu vực ngoại thành.
Đông Giao ở gần khu phố ăn vặt nhộn nhịp nhất thành phố A, phong cảnh thiên nhiên cũng rất đẹp, thỉnh thoảng còn có các hoạt động lễ hội vui chơi.
Hoạt động chợ đêm lần này cũng là một trong những lễ hội không thể thiếu vào mùa đông mỗi năm.
Trước kia Hứa Tề Tư có nghe nói qua, nhưng cậu nghĩ ở chợ đêm sẽ có rất nhiều người cho nên chưa bao giờ đến đó.
Chỉ là nếu đi cùng Nguyễn Ôn Tịch thì cậu sẵn sàng tham gia lễ hội náo nhiệt này.
Hoa viên Phương Thơ cách Đông Giao một khoảng không xa lắm.
Hai người xác nhận không còn bỏ quên gì thì ngồi lên xe, cùng nhau đi về phía ngoại ô.
Sau khi lập đông, thành phố A dần dần bước vào bầu không khí đầu đông, cây cối hai bên đường không còn nhiều lá, trông trơ trụi, nhưng mang một vẻ đẹp riêng biệt.
Hứa Tề Tư rất ít khi ra ngoài, toàn bộ hành trình cậu chỉ ngồi ngắm nhìn cảnh trí qua ô cửa xe, thế nhưng lại cảm nhận được một ít lạc thú khi ra ngoài chơi.
Nguyễn Ôn Tịch đang cho xe chờ đèn xanh, anh liếc mắt sang thấy cậu đang chăm chú nhìn ngắm phong cảnh, nhịn không được khóe môi khẽ cười, cố ý cho xe chạy chậm lại.
Chờ khi hai người tới Đông Giao, xung quanh đã có không ít người đến sớm.
Hứa Tề Tư và Nguyễn Ôn Tịch cùng nhau đi từ bãi đỗ xe tới cổng vào, một cơn gió mang theo mùi hoa thoang thoảng bay tới.
Cậu tò mò nhìn khắp nơi, muốn tìm kiếm nơi phát ra mùi hoa đó.
Nguyễn Ôn tịch chú ý tới động tác của cậu, anh dò hỏi: "Tiểu Thất đang tìm cái gì?"
Hứa Tề Tư: "Hình như tôi ngửi được mùi hoa, muốn tìm thử xem là từ nơi nào phát ra."
"Vậy chắc là từ cửa hàng bán hoa ở kia rồi." Nguyễn Ôn Tịch giải thích với cậu, "Trong công viên này có một cửa hàng chuyên bán hoa bản địa, em có muốn đi xem thử không?"
Hứa Tề Tư gật đầu.
Cậu rất thích trồng cây cỏ, lúc còn học đại học cậu đã trồng không ít cây ở nhà.
Nguyễn Ôn Tịch đương nhiên sẽ không để cậu mất hứng, dẫn cậu đến cửa hàng bán hoa đó.
Nhưng đang trên đường đi, bọn họ ngoài ý muốn đụng phải người quen.
"Anh hai!"
Hứa Tề Kỳ đang đi ngược hướng với bọn họ, lập tức liền nhận ra Hứa Tề Tư, cô nàng thấy anh hai mình liền háo hức kêu.
Hứa Tề Tư hai mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Kỳ Kỳ? Sao em lại ở chỗ này?"
Hứa Tề Kỳ chạy tới trước mặt cậu, vẻ mặt hào hứng kể: "Buổi tối ở đây có lễ hội nha, chỗ nào có náo nhiệt sao có thể thiếu em được!"
Em gái nhà mình tính cách hoạt bát năng động, Hứa Tề Tư nghĩ cũng đúng nên không hỏi nữa.
Nhưng ngược lại Hứa Tề Kỳ rất tò mò: "Vậy còn anh hai? Không phải anh không thích ra ngoài mà? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?"
Hứa Tề Tư sờ sờ lỗ tai: "Là anh Ôn Tịch khuyên anh ra ngoài nhiều hơn, nên tụi anh mới cùng nhau ra ngoài đi dạo."
Hứa Tề Kỳ nắm bắt trọng điểm cực nhanh: "Á à anh Ôn Tịch? Đổi xưng hô nhanh vậy cà? Xem ra anh hai ở chung với Nguyễn nhị thiếu rất hòa hợp, vậy mà em còn lo rằng anh hai sẽ bị bắt nạt nữa đó."
Lời vừa nói Hứa Tề Kỳ cũng dời tầm mắt về phía Nguyễn Ôn Tịch, ý tứ bênh vực rõ ràng nhưng không có vẻ kiêu căng hống hách.
Nguyễn Ôn Tịch lễ phép cười: "Hứa tiểu thư yên tâm, tiểu Thất đáng yêu như vậy, tôi không nỡ khi dễ em ấy."
Bình