Trong gian phòng tối tăm, Lệ San ngồi bó gối phía sau thanh cửa sắt, trên người mặc áo dành cho tù nhân, khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, đầu tóc rối bù xù chưa được chải gọn gàng.
Hơi thở đều đặn phát ra, phía bên ngoài truyền tiếng bước chân cùng với giọng nói nghiêm nghị của trưởng ngục giam.
"Tù nhân 3357, cô đã hoàn thành hạn tù của mình."
Két…
Cánh cửa sắt được mở ra, Lệ San ngước mắt nhìn trưởng ngục giam, tay đưa lên vén gọn lọn tóc mai sang một bên, sau đó đứng dậy từ từ đi ra khỏi nơi đã giam giữ mình suốt ba năm qua.
Vừa bước ra khỏi trại giam, ánh mặt trời ấm áp của mùa xuân chiếu rọi xuống.
Lệ San theo phản xạ mà đưa tay lên che trước mắt, khuôn mặt từ đầu đến giờ chẳng có một chút biểu cảm gọi là vui mừng gì.
Rõ ràng là tia nắng dịu nhẹ làm cho con người ta cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng, vậy mà Lệ San tự nhiên cảm thấy chướng mắt, thậm chí đến mỉm cười chào tạm biệt cô cũng không biểu lộ.
Ba năm đối với cô trôi qua thật nhanh, mới thế mọi cảnh vật xung quanh cô có quá nhiều thứ thay đổi, cảm thấy lạ lẫm, trống trải vô cùng.
Cuộc sống bình thường của cô nó quá nhiều phiền phức, những năm tháng sống trong tù, cho dù có trải qua những thứ bất tiện trong đây, trăm đắng ngàn cay nhưng cô cảm thấy tốt hơn khi sống trong gia đình nhà chồng.
Bỗng nhiên, đáy lòng Lệ San dấy lên một loại cảm giác cực kỳ chua xót.
Cô cảm thấy bản thân mình có lỗi với đứa con trai đầu lòng của mình.
Trước khi vào tù, cô đã hạ sinh một đứa bé trai kháu khỉnh đáng yêu, nhưng chỉ nhìn được con chưa đầy hai phút đã bị nhà chồng đưa đi, còn cô phải bước chân vào cánh cửa sắt trong tù, cải tạo bản thân mình suốt ba năm trời.
Đứa trẻ đó không biết hiện tại sống ra sao, thiếu đi tình thương của mẹ suốt ba năm qua, không được lớn lên dưới dòng sữa ngọt ngào mà mẹ trao cho, liệu rằng nó có mập mạp đáng yêu như trong trí tưởng tượng của cô hay không?
Càng nghĩ, từ tận sâu trong đáy lòng cô dấy lên một cảm giác chua xót mất mát, buồn bã.
Đôi mắt của Lệ San rũ xuống, nhìn chằm chằm vào nền đất bụi bẩn.
Bỗng nhiên một chiếc xe Royce - Roll bất thình lình dừng ngang bên cạnh Lệ San, một cơn gió hung hăng theo quán tính lướt qua cơ thể của cô, làm cho vạt áo cô tung bay trong gió.
Tiếng thắng xe vang vọng đến kéo linh hồn của Lệ San về với thực tại, cô giật mình, đôi mắt liếc nhìn chiếc xe trước mặt mình.
Bỗng nhiên trái tim cô đau nhói, hai tay không tự chủ được mà siết chặt thành nắm đấm đặt ở bên hông.
Cạch…
Cánh cửa xe được mở ra.
Sau cánh cửa ấy xuất hiện một thân hình cao ráo, lững thững bước xuống khỏi xe.
Lệ San nâng mắt lên nhìn, đập vào đồng tử cô là gương mặt quen thuộc đã ba năm qua không gặp.
Đã ngần ấy năm rồi, vậy mà anh ta chẳng thay đổi một chút nào.
Vẫn là khuôn mặt trắng trẻo và thanh tao, mái tóc đen nhánh được vuốt keo ngược về phía sau, sống mũi cao dài, đôi môi mỏng bạc tình cùng với biểu cảm sắc lạnh khiến cho người ta khi nhìn vào phải thốt lên ba chữ "quá hoàn hảo".
Người đàn ông mà ngày đêm Lệ San nhớ mong cuối cùng cũng đã xuất hiện, chồng của cô, Lục Triết Tần.
Trong lòng Lệ San gào thét vui sướng không ngừng, ánh mắt mang theo sự hưng phấn nhìn chằm chằm lấy người đàn ông.
Cô không chậm trễ thêm giây phút nào nữa, nhanh chóng sải bước chân tiến lại gần về phía người đàn ông, không kiềm chế được nỗi xúc động mà vươn bàn tay nhỏ nhắn vuốt v e khuôn mặt quá đỗi hoàn hảo kia.
"Triết Tần! Anh đến đón em sao?"
Hơi thở quen thuộc ập đến khiến cho lòng Lệ San càng thêm nhớ nhung da diết, vội vàng dang tay ra xà vào lòng của Lục Triết Tần, khuôn mặt nhợt nhạt gục vào trong lồ ng ngực, hít hà mùi hương thuộc về anh.
"Em nhớ anh quá!"
Nói xong, cánh tay nhỏ bé của Lệ San bất giác siết chặt lấy thắt lưng của Lục Triết Tần tựa hồ như đang sợ chỉ cần buông tay ra là người đàn ông biến mất.
"Có phải anh nhờ mối quan hệ của mình để giúp em ra tù trước thời hạn có đúng không?"
Nếu như không nhờ vào gia thế của mình, làm sao một kẻ phạm tội như cô được sớm ra tù như vậy được?
Sắc mặt của người đàn ông không thay đổi, ánh mắt trở nên trầm mặc, môi mỏng cong lên cười lạnh một tiếng.
"Giúp cô sao? Ba năm cải tạo không giúp đầu óc của cô được tỉnh táo hơn chút nào sao?"
Âm thanh thoát ra lạnh lùng vô cùng, lời nói của anh vừa dứt cũng là lúc nụ cười tươi rói trên gương mặt của cô tắt lịm đi.
Lệ San không tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy.
Cứ ngỡ bản thân mình nghe nhầm, hai tay vẫn ôm chặt thắt lưng của người đàn ông, cô ngẩng mặt lên nhìn, im lặng một lúc như đang tìm kiếm điểm bất thường trên khuôn mặt điển trai anh.
"Tần… anh vừa nói gì cơ?"
Ánh mắt của cô mang theo hy vọng nhìn đăm chiêu lấy sắc mặt nghiêm túc của Lục Triết Tần.
Chỉ có