Người đàn ông nổi cơn thịnh nộ, không cần phân rõ mọi chuyện diễn ra như thế nào, hùng hổ xông đến giơ cao tay cho Khúc Lệ San một cái bạt tai, khiến cho đầu óc của cô trong giây lát bị choáng váng, toàn thân lảo đảo không giữ vững thăng bằng mà ngã nhào xuống đất.
Lực tát quá mạnh khiến cho hàm răng đập mạnh vào thịt mềm trong miệng, máu đỏ từ khoé miệng chảy ra.
"Mẹ kiếp! Khúc Lệ San, cô chán sống rồi hay sao? Gan cô lớn lắm, dám đẩy ngã Linh San sao?"
Gầm gừ xong, Lục Triết Tần không thèm liếc nhìn gương mặt oan ức của Khúc Lệ San, ngay tức khắc lao xuống phía dưới đỡ lấy ả đàn bà đê tiện kia, trên người cô ta máu đã chảy nhuộm đỏ váy cưới, vương một chút ít lên áo sơ mi màu trắng của anh.
Kế hoạch hoàn thành, trong lòng Khúc Linh San tỏ ý đắc thắng nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ yếu ớt, khuôn mặt uất ức đầy bi thương, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô ta gục đầu vào lồ ng ngực Lục Triết Tần, thều thào nói:
"Lục Triết Tần...!con của chúng ta...!nó chỉ mới có bốn tháng tuổi thôi mà...!mau...!mau cứu lấy con của em đi mà… Em cầu xin anh… mau cứu lấy con chúng ta...!huhu..."
Lục Triết Tần một bên chấn an tinh thần, một bên vội vàng đưa ả ta đến bệnh viện, trước khi đi anh cũng không quên đem theo "kho máu di động" theo cùng.
Trên đường tới bệnh viện, Lục Triết Tần lấy điện thoại gọi cho bác sĩ Thanh.
Cả hai bên nói vài câu ngắn gọn ngay lập tức ngắt máy.
Vừa đến nơi cũng là lúc bác sĩ Thanh hoàn thành ca phẫu thuật.
Anh ta vội vàng sắp xếp người đưa Khúc Linh San vào phòng phẫu thuật phụ sản.
Sau hơn ba mươi phút, bác sĩ Thanh từ bên trong bước ra, cấp bách nói:
"Lục Triết Tần, vợ cậu mất máu quá nhiều! Thai nhi bốn tháng tuổi bị động quá mạnh không thể giữ được.
Sau cú động thai này, về sau cô ấy không còn khả năng thụ thai được nữa!"
Nghe thông tin chuẩn xác từ phía người bạn thân của mình, hai bên tai Lục Triết Tần bỗng nhiên ù ù không nghe rõ, hệt như sét đánh giữa trời quang mây tạnh khiến cho thính giác của anh có vài phần suy giảm.
Ánh mắt không tin sự thật nhìn đăm chiêu về phía bác sĩ Thanh, khoé môi Lục Triết Tần giật nhẹ vài cái, mở miệng định nói điều gì đó nhưng lời nói vừa đến cổ họng bỗng nhiên biến mất.
Nghe tin Khúc Linh San không còn có khả năng sinh con, trong lòng Khúc Lệ San cảm thấy mừng rỡ vô cùng.
Cô ta không từ thủ đoạn để hãm hại cô, đến đứa con trong bụng mình mà cô ta cũng dám đem ra để đánh đổi chỉ vì muốn nhỏ bỏ cái gai trong mắt của mình.
Khúc Lệ San ôm bụng nhịn cười, sau cùng không nhịn được mà ngửa mặt lên cười lớn:
"Haha, cô ta gieo nghiệp bây giờ nghiệp lấy mạng con cô ta rồi! Thật đáng đời!"
"Cô câm miệng lại cho tôi! Cô không hối hận những gì mình nói sao?"
Khúc Lệ San có chút buồn cười nhìn người đàn ông, người mà cô đã yêu suốt tuổi thanh xuân, cười mỉa mai rồi nói:
"Tại sao tôi phải hối hận? Chị ta chết là cách tốt nhất!"
Lục Triết Tần giận dữ tóm lấy cánh tay của cô, ném cô xuống sang một bên.
Khúc Lệ San không kịp phản ứng lại, cả người bị nghiêng sang một bên, sau đó va phải vách tường cứng rắn.
Cô hậm hực ôm lấy một bên vai đau, ánh mắt phẫn nộ trừng về phía Lục Triết Tần.
Anh không hề dè chừng trước ánh mắt của cô, ngược lại mở miệng quát lớn:
"Cô nói lại lần nữa xem!"
Khúc Lệ San chỉ lạnh cười lạnh một cái, giương mắt nhìn anh ta:
"Anh với cô ta đều là ác ma! Tại sao các người không chết quách hết đi!"
Người đàn ông giơ tay định cho Khúc Lệ San một cái bạt tai cũng may bị bác sĩ Thanh kịp thời tiến đến ngăn lại:
"Lục Triết Tần! Dừng lại mau! Từ bao giờ cậu dở thói vũ phu vậy? Khúc Linh San đang gặp nguy hiểm, cần phải tìm máu để truyền vào người."
"Làm gì phải tìm! Rút hết máu trong người cô ta truyền vào người Linh San cho tôi!"
Bác sĩ Thanh do dự nhìn Khúc Lệ San, sau đó lại nhìn về phía Lục Triết Tần:
"Không được đâu! Khúc Lệ San đang thiếu máu! Cô ấy không thể rút máu thêm được nữa!"
"Cậu bị điếc à? Sao cứ phải cãi lại lời của tôi vậy? Có rút không thì bảo? Cậu không rút thì tôi sẽ tự tay rút máu cô ta!"
Nói xong, người đàn ông lôi Khúc Lệ San vào phòng phẫu thuật, thô lỗ ném cô lên chiếc giường trống bên cạnh.
Anh đưa mắt nhìn về phía y tá mà ra lệnh:
"Rút máu đi! Nếu như không rút thì tôi sẽ rút! Có điều đây không phải chuyên ngành của tôi! Rút chết người bệnh viện các người sẽ phải chịu trách nhiệm và bồi thức chi phí tổn hại cũng như bảo hiểm liên quan đến tính mạng người."
Không còn cách nào khác, bác sĩ Thanh đành phải nghe theo lời người đàn ông.
Anh ta đến trước mặt Khúc Lệ San, cúi đầu ngỏ ý xin lỗi, sau đó vươn tay ra với lấy chiếc xi - lanh, hướng về phía cơ thể cứng đờ của Khúc Lệ San đang nằm cứng đờ trên giường.
Cũng may lần này chỉ rút 300ml máu, Khúc Lệ San vẫn có sức để mà bước ra khỏi căn phòng lạnh lẽo kia.
Cô định bước qua người đàn ông nhưng lại anh giữ lại.
"Anh buông tay tôi ra!"
"Chưa xong việc, cô tính đi đâu?"
"Tôi đi tìm con của mình!"
Lục Triết Tần im lặng, không đáp lại lời nói của Khúc Lệ San.
Đến nước này rồi mà anh vẫn còn giấu giếm, không chịu thừa nhận tất cả mọi việc.
Khúc Lệ San không còn sức