Thằng bé nhìn chằm chằm vào mặt anh một lúc lâu, trong tay ôm chặt lấy hũ tro cốt màu xám.
Bàn tay nhỏ nhắn chỉ vào thân bình, cái miệng nhỏ nhắn chu ra.
"Ba ba, mau đến thơm mami!"
Lục Triết Tần mỉm cười, anh vươn tay ra ôm lấy thằng bé vào lòng, nhẹ nhàng hôn lấy cái má mũm mũm của con, sau đó hôn vào thành bình mát lạnh.
"Buổi sáng tốt lành con yêu!"
"Sáng an lành vợ yêu!"
Nhìn thấy cử chỉ của ba mình, Lục Triết Tần nhoẻn miệng cười thật tươi.
Thằng bé dùng lực ôm hũ tro cốt thật chắc trong tay, miệng nhỏ chu ra hôn ríu rít, sau đó nó ngẩng mặt lên nói.
"Ba ba, tối qua mami có ghé qua phòng ngủ của Tiểu Đông!"
Lục Triết Tần chẳng có mấy ngạc nhiên gì trước những câu nói ngây thơ của trẻ nhỏ.
Từ sau khi Khúc Lệ San đi tù, tuy lúc đó anh vẫn rất giận cô nhưng phận làm cha anh không thể nào bóp méo sự thật được.
Kể từ ngày thằng bé nhận thức được tất cả mọi chuyện, Lục Triết Tần đã đưa tấm hình của Khúc Lệ San cho nó xem.
Từ những giây phút đó, hình ảnh của một người mẹ đã khắc sâu trong tâm trí của Lục Triết Tần.
Tuy lúc ấy thằng bé ít nói, nhưng khi gặp Khúc Linh San nó nhận ra ngay người đó là kẻ lạ mặt, tuyệt đối không được dính dáng lại gần.
Lục Triết Đông luôn chạy trốn Khúc Linh San như tránh tà, nhưng chỉ tiếc rằng sức lực của một đứa con nít đâu thể nào qua mắt nổi ánh nhìn sắc bén của ả đàn bà ấy chứ.
Mãi sau này hỏi ra lý do, Lục Triết Đông câu được câu chăng kể lại vài sự việc đó cho ba mình.
Lục Triết Tần khi ấy hận Khúc Linh San vô cùng, muốn xông đến nhà tù tự tay bóp ch3t cô ta.
Lục Triết Tần xoa đầu thằng bé, anh dịu dàng đáp lại.
"Ừ!"
Thằng bé nói tiếp: "Mami có kể cho con rất nhiều câu chuyện cổ tích hay!"
"Vậy sao?"
"Còn nữa, mami còn ôm con vào lòng, vỗ về ru con ngủ nữa!"
Lục Triết Tần: "Ừm!"
Thằng bé vẫn chưa dừng ở đó, tiếp tục cập nhật thêm tin tức.
"Trên người mami rất thơm, nó càng khiến con ngủ ngon hơn!"
Lục Triết Tần kinh ngạc.
Anh thật sự chưa cho thằng bé ngửi qua hương liệu mà Khúc Lệ San điều chế, vậy thì làm sao nó có thể ngửi được mùi hương đặt biệt trên cơ thể của cô trong giấc mơ của nó cơ chứ.
"Mùi thơm?" Lục Triết Tần khó tin mà hỏi lại.
Lục Triết Đông gật đầu, sau đó nó kể loại toàn bộ mọi chuyện.
Trong giấc mơ, Lục Triết Đông nằm gọn trong vòng tay ấm áp, tràn đầy tình thương của người mẹ.
Thằng bé gục mặt vào lồ ng ngực của Khúc Lệ San, hít hà hương thơm có trên người cô.
Mùi hương đó hệt như một liều thuốc, khiến cho đầu thằng bé nhẹ tênh.
Lục Triết Đông ngẩng đầu lên nhìn cô, cái miệng hôi sữa chu ra, gặng hỏi cặn kẽ: "Mami, tại sao trên người mami lại thơm đến vậy?"
Nghe câu hỏi ngây thơ của trẻ nhỏ, Khúc Lệ San chỉ biết bật cười, một tay cô ôm trọn lấy cơ thể nhỏ bé của Lục Triết Đông, tay còn lại đưa lên véo yêu cái má mũm mĩm của thằng bé.
Thấy cô không trả lời lại, Lục Triết Đông tiếp tục nói.
"Thi thoảng Tiểu Đông cũng ngửi thấy trên áo của ba ba có mùi thơm thoang thoảng giống như mami vậy.
Nhưng Tiểu Đông ngửi một chút mùi hương đó liền biến mất, là sao vậy mami?"
Đã là câu hỏi thứ hai rồi nhưng Khúc Lệ San không trả lời thằng bé ngay.
Cô nhìn Lục Triết Đông một lúc thật lâu, ánh mắt long lanh chất chứa tình yêu thương của người mẹ lâu ngày đi xa gặp lại đứa con bé bỏng của mình.
Khúc Lệ San vuốt v e cái đầu nhỏ nhắn của thằng bé, sau đó cô cúi thấp người xuống, đặt nụ hôn cưng chiều lên cái trán của Lục Triết Đông.
"Mami, tại sao mẹ không trả lời lại Tiểu Đông vậy? Có phải Tiểu Đông không nghe lời nên làm mami giận có đúng không?"
Khúc Lệ San lắc đầu, cô nắm lấy bàn tay bé xíu của thằng bé, đưa lên cọ xát vào một bên mặt của mình.
"Không phải! Là mami đang muốn nhìn bảo bối của mẹ thật lâu!"
Lục Triết Đông nghiêng đầu khó hiểu, ngây thơ hỏi lại: "Mami sắp phải đi sao?"
Khúc Lệ San lặng lẽ gật đầu.
Lục Triết Đông lại nói tiếp: "Nhưng mà ba ba vẫn chưa gặp được mami mà! Mami đừng vội đi! Ba ba sắp về rồi!"
Khúc Lệ San lên tiếng: "Ba ba của Tiểu Đông đang bận làm việc, chúng ta không được làm phiền, con biết chưa?"
Lục Triết Đông ngoan ngoãn nghe lời cô, gật đầu như gà mổ thóc.
Khúc Lệ San mỉm cười đầy hài lòng, cô càng ôm chặt thằng bé trong tay hơn.
Dường như cô đang sợ, chỉ cần buông tay là cô đánh mất đi thứ bảo bối quý giá nhất của đời mình.
"Con nít không được thức khuya, Tiểu Đông mau đi ngủ nào!"
Lục Triết Đông đưa đôi bàn tay nhỏ bợ lấy khuôn mặt của mẹ mình: "Mami vẫn chưa trả lời câu hỏi của Tiểu Đông! Trên người mami sao lại thơm đến vậy?"
Khúc Lệ San nhoẻn miệng cười, cô đáp lại: "Đó là mùi của tinh dầu do chính tay mẹ làm ra.
Nó vừa có công dụng như một loại nước hoa, vừa là con liều thuốc điều trị chứng mất ngủ.
Nghe vậy, Lục Triết Đông lập tức nói: "Dạo gần đây ba ba thường làm việc đến tận sáng sớm, hai bên mắt của ba ba rất giống với Hoa Hoa (gấu trúc).
Mỗi lần đi làm ba ba thường phải mất một tiếng đồng hồ để che đi quầng thâm của mắt.
Mami, người có thể cho ba ba con mùi thơm trên người mẹ đi! Chắc chắn ba ba sẽ không còn mất ngủ nữa!"
"Tinh dầu đó mami vẫn hay triết ra cho ba ba của Tiểu Đông mà!"
"Nhưng ba ba nói đã dùng hết rồi!"
"Vậy thì Tiểu Đông thử bảo ba ba tìm lọ tinh dầu mà mami đã điều chế đi! Mami nhớ, lọ cuối cùng trước khi mami rời đi, mami có để ở trong tủ quần áo, căn phòng mà trước đó ba ba của con đã để mami ở một mình chỗ đó! Bảo ba ba tìm thật kĩ vào, chắc chắn lọ tinh dầu nhỏ đó chỉ ở đâu đó trong tủ đâu!"
Sau khi nghe thằng bé kể lại, Lục Triết Tần tức tốc chạy lên tầng nhà cao nhất.
Gian phòng mà trước kia anh từng giam cầm cô vẫn còn ở đó, nội thất vẫn còn y nguyên.
Lục Triết Tần bước vội đến trước tủ quần áo.
Anh mở cửa tủ ra, bắt đầu hành trình tìm kiếm.
Lục Triết Tần lục tung mọi ngóc ngách trong tủ, mọi nơi anh đều đã tìm qua, đến cả những xấp quần áo của Khúc Lệ San được người giúp việc gấp gọn thành chồng cũng bị anh rũ tung ra.
Nhưng thứ người đàn ông muốn tìm lại không có.
Anh không biết kích cỡ lọ tinh dầu đó nó như thế nào, nhưng chí ít nó không có bé tí như cây kim khâu khiến con mắt Lục Triết Tần không nhìn thấy.
Lục Triết Tần đóng hai cánh cửa tủ lại, anh tuyệt vọng gục đầu xuống.
Do dùng lực quá mạnh mà trán của người đàn đập vào mặt cửa tủ.
Không biết do giác quan của một người đàn ông quá nhạy bén hay sao mà khi nghe được tiếng va đập vào tủ, Lục Triết Tần cảm thấy âm thanh phát ra có gì đó không đúng cho lắm.
Người đàn ông từ từ ngẩng đầu lên, năm ngón tay gập lại gõ lên mặt cửa tủ bên trái.
Âm thanh phát ra thật bất ổn, nó giống hệt như phía bên trong hoàn toàn trống rống, hoặc đã bị con mọt mối gặm nhấm.
Lục Triết Tần tiếp tục gõ