Hồ Cẩm Đào bất lực vô cùng.
Tuy rằng sau khi sinh bé con ra, người đàn ông tên Duy Trịnh vẫn luôn ngày đêm ở bên chăm sóc tận tình cho cô, giống hệt như đang muốn lấy lòng Hồ Cẩm Đào vậy.
Duy Trịnh toàn tâm toàn ý, lo lắng cho Hồ Cẩm Đào đầy đủ mọi thứ, anh ta quan tâm tận tình đến nỗi người ngoài nhìn vào cứ tưởng hai người là cặp vợ chồng trẻ mới cưới.
Duy Trịnh đã nhiều lần thổ lộ tình cảm, mong muốn hai người sớm trở thành vợ chồng.
Cũng có lúc người đàn ông đã thâu tóm được điểm yếu của Hồ Cẩm Đào, cứ tận dụng những lần mà cô không để ý đến, ý nghĩ đen tối của Duy Trịnh lại nổi lên, anh ta muốn nếm thử vị ngọt trên đôi môi mềm mại kia.
Vào lúc bốn cánh môi chuẩn bị cuốn lấy nhau, không biết một thế lực nào đứng phía sau điều khiển Hồ Cẩm Đào.
Một luồng khí lạnh ập tới khiến cô giật mình bàng hoàng, ngay lập tức ngoảnh mặt né tránh nụ hôn kia, đồng thời tay chống trước lồ ng ngực đối phương, ra sức đẩy người đàn ông ra khỏi mình.
Hồ Cẩm Đào không hiểu tại sao mình lại có những biểu hiện đó, cứ mỗi lần người đàn ông muốn hôn môi cô là y như rằng lần đó trong đầu cô xoẹt ra một hình ảnh mơ hồ, không chân thật, nó khiến cô bừng tỉnh, chỉ cảm thấy nụ hôn kia trông thật đáng sợ.
Hồ Cẩm Đào đã rất nhiều lần từ chối khéo ý tốt của người đàn ông, nhưng lần đó đều bị mẹ Hồ thuyết phục nên suy nghĩ kĩ.
Chuyện cô phải kết hôn với Duy Trịnh cô chẳng muốn một chút nào, cô luôn tìm cách giữ khoảng cách với người đàn ông, điều đó càng khiến cho anh ta nổi hứng hơn, luôn tạo áp lực để cô đồng ý với hôn sự.
Mỗi lần đối diện với ánh mắt trầm lặng của Duy Trịnh, Hồ Cẩm Đào cực kỳ sợ hãi với ánh mắt đó.
Cô nhắm mắt làm liều, nói anh ta đợi đến năm con gái của cô tròn năm tuổi thì tổ chức hôn lễ cũng chưa muộn.
Duy Trịnh muốn từ chối, nhưng lại nghe giọng nói nghẹn ngào của Hồ Cẩm Đào, cô nói anh đã chờ đợi cô mười mấy năm, bây giờ chờ thêm vài ba năm nữa cũng đâu khó nhọc gì.
Hồ Cầm Đào lấy lý do mình vẫn chưa nảy sinh ra cảm giác gọi là tình yêu với người đàn ông, muốn anh ta cho cô thêm thời gian để mà từ từ thấu hiểu và đón nhận.
Duy Trịnh cũng không thể gượng ép cô gái mãi, dưới dự van nài của Hồ Cầm Đào, anh ta cuối cùng cũng chịu thoả hiệp nghe theo.
Chỉ là sau khi Tiểu Lệ Tuyết của cô được hai tuổi, cô càng tìm cách trốn tránh Duy Trịnh hơn.
Trước đó thì một tháng gặp mặt hai ba lần, sau khi Hồ Cẩm Đào debut thành công làm ca sĩ thì đã hơn hai tháng rồi Duy Trịnh không được gặp mặt cô.
Với lại anh ta bị giám đốc bệnh viện chuyển công tác sang bệnh viện khác, chính vì vậy mà khoảng cách giữa Hồ Cẩm Đào và người đàn ông càng thêm dài ra, tựa hồ như hai viên nam châm có cùng một cực hướng về nhau thì càng đẩy nhau ra xa hơn.
Nhìn được ra biểu cảm khó chịu của đối phương, Cố Doãn Doãn chỉ biết bất lực thở dài, cố gắng khuyên nhủ Hồ Cẩm Đào.
"Đào Đào à, dù gì người ta cũng chờ đợi em lâu như vậy rồi! Em nỡ lòng nào để Duy Trịnh chờ thêm ba năm nữa? Mười mấy năm đã quá đủ rồi, dù sao đi chăng nữa anh ta cũng là người trụ cột trong gia đình, nên lập gia đình sớm, nên sinh con đẻ cái để lấy người nối dõi tông đường.
Ba mẹ của anh ta cũng khuyên ngủ anh ta buông bỏ em đi lấy người phụ nữ khác, bởi vì họ đã mỏng mỏi chờ đợi có cháu nội để bế ẵm lắm rồi đó!"
Hồ Cẩm Đào uể oải cúi người xuống bế cục bột nhỏ lên, sau đó mới trả lời: "Em cũng đã hết cách với anh đấy rồi! Rõ ràng em đã từ chối, nhưng anh ấy kiên quyết em phải gả cho anh ấy! Đề nghị bảo anh ấy đợi thêm năm năm nữa cũng là do mẹ nghĩ ra.
Mẹ bảo với em, nói lại với anh ấy rằng, chờ đến năm con gái em tròn năm tuổi, lúc ấy em động lòng thì sẽ kết hôn với anh ấy, còn không thì em sẽ không kết hôn.
Nếu như Duy Trịnh vẫn một mực muốn em phải gả cho anh ấy, thì em sẽ cự tuyệt, bỏ sang một đất nước khác, nơi mà anh ấy không tìm được ra mẹ con em!"
Vừa nghe Hồ Cẩm Đào nói, Cố Doãn Doãn cùng cô rời khỏi phòng bếp, đi đến ghế sô pha ngồi xuống.
Cố Doãn Doãn cảm thấy cảnh tượng của Hồ Cẩm Đào sao lại giống cô đến như vậy.
Cố Doãn Doãn chung thuỷ chờ đợi một người, nhưng vì tình cảnh éo le bắt buộc cho nên cô phải chấp nhận cuộc hôn nhân thương mại, gả cho một người đàn ông mà cô chưa từng gặp mặt qua.
Nhưng trớ trêu thay, người đàn ông đó cũng có người trong lòng, chỉ vì một sự hiểu lầm to lớn nên anh ta đã đánh mất mãi mãi người con gái mình yêu.
Tuy rằng Lục Triết Tần không muốn tái hôn, nhưng dưới sự ép buộc của ba và mẹ, anh cuối cùng cũng nghe theo.
Nhưng anh lại ra điều kiện, trong vòng ba năm anh và Cố Doãn Doãn cùng nhau sinh sống, nếu như anh động lòng thì cuộc hôn nhân giữa hai người có hiệu nhiệm, còn nếu như anh không nảy sinh ra bất kì tình cảm nào với Cố Doãn Doãn, anh sẽ trả lại sự tự do cho cô, để cô tìm được chân ái của đời mình.
Cũng giống như Hồ Cẩm Đào vậy.
Có lẽ sợi dây tình yêu của cô vì sự cố nào đó đã biến mất hoàn toàn.
Mỗi lần đối diện với người khác giới, Hồ Cẩm Đào không hề nảy sinh ra bất kì cảm xúc nào, kể cả rung động hay trúng sét ái tình cô đều không có.
Nhưng chỉ vì người tự xưng là thanh mai trúc mã của Hồ Cẩm Đào, anh ta một mực khăng khăng rằng mình đã yêu đương phương cô suốt mười mấy năm qua.
Sau khi chăm sóc cô khỏi bệnh, Duy Trịnh muốn cưới cô làm vợ.
Nhưng Hồ Cẩm Đào có một loại suy nghĩ luôn khắc sâu trong đầu, nếu con tim không rung động thì cô đây tuyệt đối không chịu gả cho người đó.
Nhưng người đàn ông quá cố chấp, hết lần này đến lần khác tìm đến Hồ Cẩm Đào gây khó dễ.
Chính vì vậy mẹ Hồ đã nảy ra một ý định, gợi cho cô, bảo cô ba mặt một lời nói cho người đàn ông đó biết.
Duy Trịnh sẵn sàng chờ đợi, dù biết trước kết quả nhưng trong lòng anh ta vẫn luôn hi vòng, vào giây phút cuối cùng sẽ có kì tích xảy ra.
Tiểu Lệ Tuyết lúc này không ngồi im được nữa, con bé giãy giụa muốn thoát khỏi vòng ôm của Hồ Cẩm Đào.
Cô sợ cục bột nhỏ sẽ chạy đến nghịch cây đàn piano yêu quý của mình, Hồ Cầm Đào ngay lập tức giữ chặt con gái trong tay.
"Angle, con không được quậy phá!"
"Angle?” Cố Doãn Doãn nghiêng đầu nhìn cục bột nhỏ trong tay, vừa xoa đầu con bé vừa nói tiếp: “Là thiên thần sao? Đào Đào, em định đặt tên đó cho con sao?"
Mặc dù cái tên này rất hay, nhưng chỉ sợ sau này khi cục bột nhỏ lớn lên đi học, cái tên này lại trở thành trò cười trong mắt bạn cùng trang lứa.
Hồ Cẩm Đào lắc đầu, cô nói: "Không chị! Đây chỉ là nhũ danh em gọi bé ở nhà thôi! Chứ tên khai sinh của bé mẹ lấy tên là Hồ Lệ Tuyết rồi!"
Cố Doãn Doãn quay sang nhìn thiên thần đang mếu máo trong vòng tay của Hồ Cẩm Đào, vẻ mặt ấm ức của con bé khiến Cố Doãn Doãn càng thêm mềm lòng.
Cô vươn tay ra xoa nhẹ vào một bên mặt của bé con.
"Chị nghĩ em nên gọi nó là cục bột nhỏ.
Mềm mại đáng yêu hết sức!"
Vừa nói Cố Doãn Doãn vừa đón bé gái từ tay Hồ Cẩm Đào, cô ôm cục bột nhỏ vào trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên má của con bé.
Một mùi hương thơm nhẹ nhàng truyền đến khoang mũi, Cố Doãn Doãn cảm giác mình đã ngửi thấy mùi hương này ở đâu đó.
Cô hoàn toàn không nhớ rõ bản thân mình đã ngửi thấy ở đâu, và từ bao giờ.
Cố Doãn Doãn gạt đi những điều băn khoăn đó sang một bên, vuốt v e mái tóc mềm mại của em bé.
Cô bỗng nhiên nhớ đến hành động ban nãy của tiểu thiên thần này.
Rõ ràng ban nãy lúc cô đang đứng với Hồ Cẩm Đào, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Mà cục bột nhỏ này vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, lúc cô bé xuống cầu thang hai mắt mở lí nhí, trông giống như người mộng du vậy.
Trong một căn phòng không rộng mấy, vậy mà Tiểu Lệ Tuyết có thể nhận ra vị trí mà mẹ mình đang đứng trong khi đó con bé mắt nhắm mắt mở đâu nhìn rõ được.
Cố Doãn Doãn tâm phục khẩu phục, không ngờ Hồ Cẩm Đào lại có cách dạy con đặc biệt như vậy.
Bình thường khi thấy bên cạnh mẹ mình có người lại, trẻ con thường giương mắt nhìn người đó không chớp mắt, vừa nhìn vừa đi về phía mẹ của mình hệt như đang tìm nơi an toàn.
"Em dạy con giỏi thật đấy! Lúc nãy ở trong phòng bếp, cục bột nhỏ không cần mở mắt cũng vẫn tìm đến chỗ em mặc dù chị đang đứng cạnh em!"
Hồ Cẩm Đào khẽ mỉm cười, cô đáp lại: "Có lẽ do mùi hương trên người em!"
Cố Doãn Doãn: "Mùi hương?" Trẻ con xúc giác thường nhạy cảm đến như vậy sao?
"Em thường dùng tinh dầu thơm đặc biệt do tự tay em điều chế!" Hồ Cẩm Đào giải thích: "Hương thơm của nó có thể lan toả bán kính hơn hai mét, mà con bé đã quen mùi cơ thể của em.
Để giúp con có thể đi lại trong bóng tối một cách dễ dàng, cứ mỗi buổi tối em sẽ tắt hết đèn điện phòng, đứng cách con bé hơn mười bước chân, dùng lời nói động viên con lần ra vị trí của mình.
Con bé học nhanh lắm, gần ba tháng nay đã tập đi quen trong bóng tối."
Cố Doãn Doãn nghiêng đầu hỏi: "Em không sợ con bé sẽ vấp ngã