Khúc Lệ San trầm mặt, đôi mắt chất chứa sự u buồn nhìn vầng trăng khuyết trên nền đen vô tận kia, đối diện với lời nói của dì Hoa, cô chẳng thể nào thốt lên lời.
Bởi lẽ khung cảnh vẫn còn đó, nhưng lòng người đã đổi thay.
Dì Hoa vỗ một bên vai của cô, nhẹ nhàng nói: "Sẽ có một ngày, Lục thiếu gia sẽ nhận ra cô thôi!"
Khúc Lệ San nở một nụ cười đầy thê lương, nước mắt lại một lần nữa tiếp tục rơi xuống: "Dì à, cháu chờ đời đã hơn mười ba năm lẻ mấy tháng.
Sức chịu đựng của con người có giới hạn."
Nói xong, cô hít một hơi thật sâu, ngón tay đưa lên lau đi vệt nước mắt, cố nặn nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt của mình.
"Đến tận bây giờ, trong mắt của anh hoàn toàn không có cháu! Có lẽ bây giờ cháu nên buông tay rồi! Càng níu kéo thứ tình cảm này càng khiến cho thêm mệt mỏi, kiệt quệ!"
Từ lúc ra khỏi tù, cô năm lần bảy lượt hoá thành "kho máu di động" để cung cấp mạng sống cho người ta.
Cơ thể của cô ngày càng suy dược, nếu không vì người mẹ già của mình, chắc chắn cô đã tìm đến con đường chết để đời mình thêm thảnh thơi, có thể an nhiên xuống dưới địa ngục cùng con trai mình.
Khúc Lệ San hít một hơi thật sâu, quay sang nói với dì Hoa một câu: "Cũng muộn rồi, dì nên nghỉ ngơi sớm đi!"
Dì Hoa nhìn cô một lúc, không đành lòng để cô ở lại một mình, do dự nói: "Tiểu thư, cô có muốn đi dạo một lát không?"
Khúc Lệ San lắc đầu, chỉnh lại mái tóc hơi rối của mình, khẽ cười: "Hôm nay cháu không có tâm trạng, muốn nghỉ ngơi sớm.
Hôm khác làm phiền gì sau vậy!"
Dì Hoa gật đầu, liếc mắt nhìn khay đồ ăn trên bàn, thở dài đầy ngao ngán, nhắc nhở cô: "Thức ăn nguội mất rồi, để tôi đi hâm lại giúp cô!"
Bà định rời đi nhưng lại bị Khúc Lệ San ngăn lại, cô mỉm cười nói: "Không cần đâu dì! Cháu ăn đồ nguội quen rồi!"
Dì Hoa chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: "Cái gì? Tiểu thư nói thường ăn đồ ăn nguội?"
Đôi mắt của cô hơi trầm xuống, nhẹ giọng đáp: "Thói quen thôi dì!"
Bà ngay lập tức lên tiếng nhắc nhở: "Trước kia cô đâu có như vậy! Bụng dạ của cô không được tốt, cô có biết không?"
Khúc Lệ San thở dài, đi đến bên giường ngồi xuống, chỉnh lại khăn tắm trên người mình.
"Ở trong tù cháu đã có thói quen sinh hoạt như thế rồi! Cũng chẳng nhận ra nó đã từ đâu mà hình thành."
"Ba năm qua, ở trong tù cô đã chịu khổ đến như vậy sao?"
Khúc Lệ San chán nản nằm trên giường, thở dài nói: "Chịu khổ thế nào đi chăng nữa cũng không khốn khổ khi biết tin chính mình đã ăn thịt con trai mình."
Sắc mặt của dì Hoa lúc này thay đổi, vết nhăn trên gương mặt phúc hậu xô lại.
Đôi môi của bà hơi run rẩy, ánh mắt bỗng chốc rưng rưng nước mắt.
Bà định tiện lên phía trước định nói điều gì đó, bỗng nhiên toàn thân khự lại, bên tai văng vẳng truyền đến giọng nói cảnh cáo của ai đó.
Song đến cuối cùng, không có can đảm để mà nói ra tất cả, đành ngậm ngùi cay đắng trong lòng, lấy lý do rời khỏi phòng.
Trong căn phòng chỉ còn lại mỗi một mình Khúc Lệ San, cô lại một lần nữa liếc mắt nhìn ra bên ngoài, vầng trăng khuyết giờ đây đã bị áng mây đem nuốt chửng hoàn toàn.
Từng trần gió lạnh ùa về, rèm cửa phất phơ trong không khí tạo ra âm thanh ồn ào.
Khúc Lệ San định bước đến cửa sổ đóng cửa lại, nào ngờ phía bên ngoài cửa chính truyền đến âm thanh giày cao gót bước trên mặt đất, ngày càng tiến lại gần.
Không kịp để cô phải ứng lại, chân nọ đá chân kia khiến cô vấp ngã xuống nền đất bụi bẩn, phía dưới hạ thể truyền đến trận đau nhức.
Nhưng cô không chậm trễ thêm giây phút nào, nhanh chóng nằm trên giường, bày bộ dáng mình vừa trải qua trận cuồng nhiệt h0an ái
Cùng lúc đó, bước chân dừng lại trước cửa phòng.
Tay nắm cửa chuyển động xuống đồng thời cửa phòng được mở ra, sau cánh cửa ấy cơ thể của một người phụ nữ xuất hiện.
"Em gái, lâu rồi không gặp nhau! Em còn nhớ chị chứ? Hình như em mệt mỏi thì phải!"
Khúc Linh San mở cửa bước vào căn phòng mà Lục Triết Tần hiện đang giam giữ Khúc Lệ San.
Vừa vào đến nơi, đập vào mắt cô ta là thân hình trắng nõn nà, trên làn da lưu lại vô vàn vết cắn lớn bé, càng nhìn Khúc Linh San cảm thấy chướng mắt, hận không thể xông tới dùng dao băm thân thể người trên giường thành trăm mảnh.
Khúc Lệ San có dự cảm chẳng lành, cô cố kìm chế cơ đau dưới hạ thế, gắng gượng ngồi dậy, tiện tay lấy chiếc mền mỏng quấn chặt quanh người, giả vờ mặt trên khuôn mặt nét mệt mỏi, nâng đôi mắt lười biếng nhìn về phía cô ta.
"Cảm ơn ý tốt của