Nghe người đàn ông nói, Khúc Lệ San hoang mang tột cùng, hoàn toàn không hề tin những sự thật đang diễn ra.
"Anh...!anh là Trịnh Sảng?" Cô lắp bắp gặng hỏi lại đối phương.
Trịnh Sảng gật đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
"Em bất ngờ lắm sao?"
Quá bất ngờ! Người đàn ông là thanh mai trúc mã của Khúc Lệ San, lớn hơn cô bốn tuổi.
Năm Khúc Lệ San lên mười một tuổi, nền kinh tế nhà Trịnh gia gặp bất ổn, để củng cố lại số cổ phiếu bị rớt giá, Trịnh Sảng đi du học bên Anh Quốc cùng với mẹ mình.
Suốt mười lăm năm bạt vô âm tính, Khúc Lệ San sớm đã quên đi người đàn ông.
Căn bản từ trước đến nay Khúc Lệ San không hề có tình cảm với Trịnh Sảng, mặc dù hai người cùng nhau lớn lên.
Nhưng khi ấy, tâm hồn Khúc Lệ San còn quá non nớt, không thể nào phân biệt giữa tình yêu giữa nam nữ hay là anh em.
Đến năm mười ba tuổi, Khúc Lệ San mới biết rung động, thầm thương trộm nhớ người đàn ông khác.
"Em..."
Khúc Lệ San khó có thể nói lên lời.
Có thể nói, một khoảng thời gian trong quá khứ, Trịnh Sảng là một phần quan trọng trong cuộc sống của Khúc Lệ San.
Từ nhỏ đến năm mười một tuổi, cuộc sống của cô không có gì tươi đẹp, bị người vợ của ba cùng với người chị gái cùng cha khác mẹ ghẻ lạnh căm ghét, mọi người kì thị xa lánh vì cô là một đứa con ngoài dạ thú, không có máu mủ ruột thịt với Khúc gia.
Mà khi ấy, chỉ có Trịnh Sảng, anh là người mạnh mẽ dám ở gần cô, chơi cùng cô, cho cô một sự ấm áp vô bờ bến, phải nói người đàn ông chính là nguồn sáng cứu rỗi nơi địa ngục tối tăm trong tâm trí Khúc Lệ San.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai, anh tuấn mà lại ấm áp của Trịnh Sảng, Khúc Lệ San như ngầm đoán được ra, anh là hình mẫu lý tưởng của biết bao cô gái.
Sau vài giây lắp bắp, cuối cùng Khúc Lệ San mới lấy lại bình tĩnh, nói tiếp: "Em cũng có chút bất ngờ!"
Nói rồi, hai tay cô đặt trước lồ ng ngực Trịnh Sảng, ra sức đẩy anh ra xa.
"Trịnh Sảng, anh...!anh có thể buông em ra được không?"
Sau bao năm xa cách, bao nỗi nhớ nhung đều chồng chất, Trịnh Sảng đâu thể dễ dàng buông tay cô gái nhỏ trong lòng mình.
"San San, hình như em không chào đón anh trở về thì phải!"
Vừa nói, hai tay của Trịnh Sảng di chuyển xuống phía dưới, vuốt dọc sống lưng, sau cùng dừng lại hai bên eo của người con gái.
Khúc Lệ San không quen với sự động chạm từ phía người đàn ông xa lạ, cô ngay lập tức có phải ứng né tránh, dịch người về phía sau, thoát khỏi bàn tay của ai kia.
"Trịnh Sảng...!anh..."
Hai bàn tay của Trịnh Sảng cứng đờ trong không khí, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về gương mặt lạnh nhạt của cô.
"San San, em ghét anh sao?"
"Em...!đương nhiên là không có..."
Khúc Lệ San không tự tin trước ánh nhìn của anh ta, kinh hãi đáp lại.
"Tại sao lại né tránh anh?"
Ánh mắt của Trịnh Sảng dừng lại trên người Khúc Lệ San, lúc này anh ta mới nhận ra, quần áo trên người cô ướt sũng, dính chặt lên cơ thể lộ ra từng đường cong đầy đặn quyến rũ.
Trịnh Sảng tiến lại gần định ôm cô, nhưng Khúc Lệ San nhanh chóng lùi lại phía sau vài bước, giữ khoảng cách với người đàn ông.
"Em không có né tránh..."
"Em rõ ràng là đang né tránh anh!"
"Trịnh Sảng, nghe em, em không có ý đó! Chỉ vì em không quen với sự xuất hiện đột ngột của anh!"
Ánh mắt của Trịnh Sảng chùng xuống, nghẹn giọng nói: "San San, em thay đổi quá nhiều rồi! Bao năm qua em đã trải qua những gì! Tại sao khi đối mặt với người đàn ông em lại có phòng bị như vậy chứ?"
Nét mặt người đàn ông buồn bã, không giấu nổi sự thất vọng trong ánh mắt: "Trước kia, em đâu có gọi tên anh như vậy!"
Khúc Lệ San khó xử, đáp lại: "Em...!em hiện tại đã trưởng thành rồi!"
Người đàn ông cười khổ, trưởng thành rồi nên không thể gọi anh một tiếng thân quen mà năm xưa cô đã từng gọi anh sao?
Trịnh Sảng không quan tâm đến tâm trạng của cô, ngạo nghễ bước đến, vươn tay ra nắm lấy bàn tay của cô, đặt lên trên lồ ng ngực trái của mình.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, hệt như kẻ si tình, chân thành nói ra nỗi lòng suốt bao năm qua của mình: "San San, em có biết em chờ đợi em bao nhiêu năm rồi không?"
"Mười lăm năm! Khoảng thời gian không hề ít ỏi!"
"Anh rất muốn trở về nước thật sớm, được gặp lại em!"
"Anh chỉ muốn nói với em, rằng anh đã yêu em từ rất lâu rồi!"
"Năm đó, đáng lẽ ra anh phải đưa em đi theo! Có như vậy em không phải sống cô độc đến tận bây giờ!"
"Mặc dù anh đã bước sang tuổi ba mươi, nhưng anh vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi! Đợi đến khi mình hoàn thành công việc, trở về nước, điều đầu tiên là đến trước mặt em, nói những câu chân thành mà anh đã đè nén hai mươi mấy năm qua!"
"Anh đã theo dõi em suốt nửa tháng qua không có thông tin, hôm nay vô tình gặp em ở khu công viên, chỉ biết ngắm nhìn em từ phía xa."
"Nếu như anh không theo dõi