Lục Triết Tần ngoài miệng nói như vậy, nhưng không hiểu sao trong lòng anh có một dự cảm chẳng lành, trái tim đột nhiên như bị ai đó bóp nghẹn lại.
Nhưng cảm giác đó chỉ là thoáng qua, Lục Triết Tần liếc nhìn biểu cảm trên gương mặt của bác sĩ Thanh, sau đó lại nhìn về cửa phòng bệnh đang đóng chặt lại.
Dường như trong lòng người đàn ông đang đấu tranh với điều gì đó, hai tay cuộn tròn lại với nhau, móng tay được căn tỉa thương xuyên nào ngờ dưới sự lực áp bức, móng tay cụt ngủn ghim chặt vào lòng bàn tay rịn mồ hôi, tạo ra vết hằn đau đơn.
Lục Triết Tần hít một ngụm không khí, thở dài, sắc mặt không một chút luyến tiếc hay lo âu.
"Nếu như thiếu máu, rút máu của Khúc Lệ San truyền sang."
Nghe lời mệnh lệnh đầy bá đạo của người đàn ông, bác sĩ Thanh không tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy, con mắt dưới gọng kính bạc thoáng hiện nét ngạc nhiên.
"Lục Triết Tần...!cậu điên rồi! Tại sao cậu luôn đẩy vợ cậu vào con đường chết vậy?"
"Đừng càm ràm nhiều lời! Làm nhanh đi! Linh San có mệnh hệ gì tôi tuyệt đối không tha cho cậu." Bác sĩ Thanh chưa nói xong đã bị người đàn ông ngang nhiên cắt lời, không cho anh ta nói tiếp.
Ánh mắt Lục Triết Tần lạnh lùng vô cùng, nét mắt thờ ơ nhìn thẳng vào con mắt đối phương.
Vừa hay đúng lúc, cửa phòng hồi sức được mở ra, Khúc Lệ San và Khúc Linh San đều được y bác sĩ đẩy giường sang phòng bên cấp cứu.
Khi đẩy qua bên người Lục Triết Tần, ngón tay của Khúc Lệ San khẽ run lên, cô mơ hồ mà mở mắt ra nhìn cảnh vật nhưng vọng đến bên tai cô là một câu nói vô cùng quen thuộc nhưng cũng khiến cho cô vô cùng đau đớn, tan nát con tim.
Cứu Khúc Linh San trước!
Cứu Khúc Linh San trước!
Cứu Khúc Linh San trước!
Câu nói này cứ oang oang lặp lại trong đầu Khúc Lệ San vô số lần.
Thật buồn cười, tại sao nghe câu đó xong Khúc Lệ San lại cảm thấy chua chát đến như vậy chứ?
Rõ ràng đã tự nhủ với bản thân mình rằng không được có bất kì tình cảm gì liên quan tới người đàn ông tệ bạc kia, hà cớ tại sao cứ nghe giọng nói của Lục Triết Tần lại khiến cho cô cảm thấy ấm ức không thôi vậy?
Hình như từ trước đến nay, Lục Triết Tần chưa một lần nào quan tâm đến cô, chưa một lần nào lựa chọn cô là người đầu tiên.
Giữa cô và Khúc Linh San, dĩ nhiên Lục Triết Tần sẽ đứng về phía cô ta rồi.
Đổi lại nếu để người nào chết trước, Lục Triết Tần cũng không ngần ngại gì mà đưa quyết định lựa chọn cô là người đầu tiên.
Trong mắt Lục Triết Tần mà nói, Khúc Lệ San chẳng khác gì ngọn cỏ ven đường, tuỳ hứng chà đạp mỗi khi không vui.
Bác sĩ Thanh này cũng điên thật rồi!
Vì không muốn mất tình bạn bè lâu năm mà dám hỏi thăm ý kiến của Lục Triết Tần.
Một vị bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật, thấy người gặp nạn phải dốc sức cứu chữa.
Ấy vậy mà đứng giữa hai con người cần cứu chứa, anh ta còn lựa chọn đắn đo.
Thân là vị bác sĩ tài ba lại không có chính kiến, hệt như con cún nhỏ ngoan ngoãn gật đầu nghe theo ý sai bảo của chủ nhân.
Bác sĩ Thanh không quan tâm đến mạng sống của Khúc Lệ San, anh ta và một y tá trao đổi ánh mắt, sau đó đưa cô vào trong phòng bệnh chuẩn bị lấy máu của cô.
Càng nghĩ càng thấy người đáng thương nhất vẫn là mình, mà người đáng ghét nhất lại được sống thảnh thơi, chà đạp lên nhân phẩm, danh dự của người bị hại.
Nghĩ đến đây, cơn phẫn nộ ngày càng trào dâng mãnh liệt.
Dường như trong người Khúc Lệ San tiếp thêm một chút sức lực quật cường, cô giãy giụa đẩy vị ý tá đang chuẩn bị lấy máu của mình.
Trên bàn mổ bày ra rất nhiều con dao phẫu thuật, Khúc Lệ San tiện tay lấy con dao mổ số mười, cầm chắc nó trong lòng bàn tay, toàn thân từ đầu đến cuối dính vết máu khô lẫn máu tươi, hai chân bị trầy xước, run rẩy bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Không hiểu vì sao trước khi chết Khúc Lệ San lại muốn gặp Lục Triết Tần, người mà cô dành trọn cả trái tim gửi gắm, đem lòng cuồng si hơn mười ba năm thanh xuân.
Cô muốn gặp hắn lần cuối cùng, để bản thân mình được ra đi thanh thản, không còn chút nuối tiếc nào vương đọng lại.
Trước khi về nơi an nghỉ cuối cùng, Khúc Lệ San muốn nói cho anh biết, cô yêu anh đến phát điên, cũng chính vì anh đã khiến cho cô mất niềm tin vào tình yêu, chấp nhận buông tay để quên đi tất thảy, muốn anh biết rằng cô không còn yêu anh nữa.
Cửa lớn phòng phẫu thuật bất thình lình mở ra, Lục Triết Tần ngước mắt lên nhìn đập vào mắt anh là hình ảnh Khúc Lệ San toàn thân đẫm máu đứng ở cửa ra vào, trong tay cầm