“Con đã nghe được hết tất cả rồi… ba đừng cắn rút lương tâm như vậy nữa…”
“Lệ San, ba…”
“Con đồng ý lấy ngài tổng giám đốc Hồ.”
Nghe Khúc Lệ San chủ động đưa ra quyết định, sắc mặt của Khúc Long đanh lại, trong lòng sửng sốt hông thể nào nói nên lời, còn Khúc Linh San thì hất mặt nghênh ngang nói:
“Nói tiếng ngài tổng giám đốc cho oai, chứ thật là một ông chú già cú đế, còn có tin đồn là bị liệt nên suốt đời phải ngồi xe lăn nữa đấy.
Mà ngẫm lại cũng đúng, thứ như mày rất xứng lấy thằng chồng vừa già lại vừa bị liệt.”
Khúc Long cảm thấy trong người bực bội vô cùng, ngón tay day day hai bên thái dương, gắt gỏng với Khúc Linh San.
“Con nói đủ chưa? Lệ San nó hy sinh vì con như thế, con không biết thương em mà còn ăn nói như vậy sao?”
Bà Diệu Anh thấy từ nãy giờ ông chồng của mình cứ bên vực đưa con hoang mà bà ta căm ghét, không nhịn được cơn phẫn nộ trong lòng mà đưa tay chỉ thẳng mặt Khúc Long, lớn tiếng nói.
“Này, tôi thấy ông hôm nay hơi quá rồi đấy! Linh San nó có tội tình gì mà ông la mắng con nặng lời như thế hả?”
Nói xong, bà ta quay sang chỉ thẳng mặt Khúc Lệ San, quát tháo:
“Còn con này, mày đồng ý là đúng vì đến lúc mày trả ơn lại cho nhà của tao rồi.
Qua bên đó liệu mà chăm sóc gia đình nhà người ta cho tử tế, mày mà làm chuyện gì để người ta cọc lại tao hay ba của mày, thì mày đừng bao giờ hòng bước chân vào cái nhà này nữa.”
Bà Diệu Anh nói một tràng ra như thế rồi kéo tay con gái mình đi thẳng ra xe hơi riêng của Khúc Lệ San đang đậu sẵn trước cổng nhà.
Khi bà ta cùng với Khúc Linh San đã đi khuất, Khúc Long lúc này mới trút một hơi thở nặng nề xuống, quay sang bảo cô ngồi xuống bên cạnh ông.
Thật ra, Khúc Long muốn nói chuyện với cô một lúc, nhưng cô ngay lập tức lắc đầu, sau đó xin phép ba cho mình đi dạo một chút, tối về cô sẽ lên phòng làm việc nói chuyện với ông sau.
Khúc Long cũng hiểu được nỗi lòng của cô hiện tại, ông đã đồng ý cho cô đi ra ngoài để cho tinh thần được khuây khỏa.
Khúc Lệ San bước đi thật nhanh ra khỏi căn nhà đó, một mình đi bộ ra công viên, nơi mà ngày nào cô cũng đến.
Cũng nhờ một người bạn thân cô rất yêu mến và người đó vô cùng đặc biệt đã giới thiệu một tiệm cà phê rất lớn, địa điểm hoạt động cũng khá gần với trường của cô, nên mỗi khi tan học Khúc Lệ San và cô bạn thân đến đó làm phục vụ.
Tiệm cà phê này rất lớn và cũng có khá nhiều bạn bè của cô làm chung tại tiệm.
Buổi sáng Khúc Lệ San sẽ đi làm đến tầm giữa trưa, cơm nước xong xuôi thì kiếm góc nào yên tĩnh một chút để nghỉ ngơi, sau đó lại vội vàng đến lớp để kịp giờ học kíp chiều.
Công việc cũng chả nặng nhọc gì, lương làm partime có thể trả theo tháng hoặc theo buổi.
Thướng thường vào những buổi tối sau khi tan ca làm, Khúc Lệ San sẽ ở lại thêm vài phút để lĩnh lương trong ngày.
Một tiếng cũng được hơn ba chục tệ, chỉ cần làm vài tiếng là qua ngày sau cô sẽ có tiền đi xe buýt và ăn sáng trưa này kia.
Cứ như thế mà suốt hai năm nay, cô đã tự trang trải tiền học phí mà không cần đến sự hỗ trợ của ông bà Khúc.
Đôi mắt xinh đẹp đang nhìn vô hồn cảnh đẹp, bống nhiên có một thứ mát lạnh tiếp xúc vào da thịt mềm mại của Khúc Lệ San.
Cô ngay lập tức ngướng mắt lên nhìn, đập vào đồng tử là gương mặt quen thuộc cùng với nụ cười dịu dàng.
“Sao hôm nay cậu lại ra đây một mình?”
Khúc Lệ San đón nhận lon nước, mở lắp ngửa mặt lên trời uống.
“Đang buồn!”
Chu Linh ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu hỏi.
“Có chuyện gì vậy? Đừng giữ sắc mặt buồn tẻ như vậy có được không? Mai mình phải sang nước ngoài rồi! Cậu cứ như vậy mình không an tâm một chút nào hết!”
Khúc Lệ San uống một ngụm nước vào trong miệng, trong lòng hơi trĩu xuống, sau đó vẫn nói ra nỗi lòng của mình.
“Mình… mình sắp phải lấy chồng rồi… Không biết những ngày tháng sau này sẽ ra sao nữa…”
“Cái gì?”
Chu Linh hơi khự lại, vẻ mặt vương vấn chút bất ngờ và thất vọng.
“Cậu bị hâm à? Sao phải lấy chồng vội như vậy?”
Khúc Lệ San nhìn lên khuôn mặt của cô bạn thân, khẽ gật đầu đầy