Nhìn dáng vẻ chật vật nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh của Lệ San, ả đàn bà thâm độc kia càng cao hứng, miệng không ngừng nói ra những câu nói gây sát thương, càng khiến hàng rào kiên định trong tâm trí Lệ San bị bào mòn.
Linh San nhíu mày, lên mặt dạy đời.
"Mày nghĩ tao để nó sống yên trong gia đình đó sao? Mộng tưởng vừa thôi! Sự thật mãi mãi vẫn là sự thật! Đừng nên bóp méo nó làm gì, há ha ha!"
"Linh San...!chị...!cạn bã...!chị đúng là một ả đàn bà thâm độc đầy mưu mô..."
Cô ta ghé sát mặt về phía Lệ San, mở miệng nói nhỏ đủ để hai người nghe rõ, ngữ điệu cùng với cách xưng hô thay đổi.
"Không chỉ như vậy thôi đâu, tao còn có rất nhiều thủ đoạn ghê tởm khác, mày có dám đối đầu lại với tao không?"
Nghe xong, Lệ San chỉ cảm thấy lồ ng ngực của mình đớn đau vô cùng, giống như có một tảng đá to lớn đè lên cơ thể của cô vậy.
Cô không tin vào những gì mà cô ta vừa nói! Tuyệt đối không tin!
Người đời nói cấm có sai, "khác máu tanh lòng"! Cô ta tìm mọi cách để gián ly cô với Lục Triết Tần, vậy có lý do gì cô phải tin vào những lời mà cô ta vừa mỉa mai?
Thật nực cười!
"Chị nghĩ chỉ với vài câu nói của chị có thể đả thương tôi sao? Thôi đừng có ở đó mà nói nhảm nữa! Anh ta đã nói, chỉ cần tôi rút máu truyền cho chị, sau khi tôi tỉnh dậy anh ta sẽ đưa con trai tôi đến gặp tôi!"
Linh San cười khẩy, cô ta bất thình lình đứng thẳng người, hai tay khoanh lại trước ngược, từ trên cao nhìn về phía Lệ San, tiếp tục đối đáp lại:
"Không tin sao? Ý mày nói một lời nói của tao không đủ để gây sát thương cho mày?"
Nói xong không đợi Lệ San lên tiếng trả lời lại, cô ta tiếp tục nói.
"Cũng may tao đoán được suy nghĩ của mày cho nên đã chụp ảnh thằng nhóc đó cho em xem này!
Dứt lời, từ trong túi xách lấy ra chiếc điện thoại, Linh San mở khoá màn hình, nhấn vào tập ảnh, đưa điện thoại đến trước mặt Lệ San, nhếch môi nói:
"Mày xem này! Con của mày đáng yêu biết chứng nào! Đáng tiếc..."
Không để cho Linh San nói hết câu, cô vội vàng giật điện thoại từ tay cô ta, nhìn vào đứa bé trong màn hình.
Càng lướt, trong tim cô càng đau đớn, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, bàn tay cố cầm chắc điện thoại mà không ngừng run rẩy.
Đứa bé trong điện thoại là con của cô sao? Đứa con mà cô đã mang trong bụng chín tháng mười ngày.
Đáng lẽ ra nó phải lớn lên trong vòng tay ấm áp của người mẹ, được cô cưng chiều hết mực.
Ấy vậy mà sau ba năm xa cách, thằng bé đã trải qua những gì để mà trên người nó hiện tại có vô số vết thương lớn bé, khuôn mặt bé nhỏ xanh xao bị bạo lực đến mặt mũi sưng phù.
Da thịt chi chít những vết thương, xanh hồng tím lục đều có cả, Lệ San còn nhìn rõ được lỗ kim tiêm trên người thằng bé đang sưng lên, mưng mủ, càng hình hốc mắt cô càng đỏ hoe, ôm điện thoại vào trong lòng ngực không ngừng khóc lớn.
"Huhu...!bảo bối...!con trai của mẹ...!tại sao...!tại sao các người lại tàn ác với con tôi như vậy? Tại sao hả? Nó rõ ràng thằng bé không có tội, hà cớ gì các người lại đánh đập con tôi thành bộ dạng này chứ? Các người còn có lương tâm không hả? Con tôi chỉ là một đứa bé tôi mà! Nó có biết gì đâu? Nó làm sai thì nhẹ nhàng bảo ban nó! Các người ác lắm! Độc ác cực kỳ! Người có lỗi là tôi! Là tôi không được ăn học đàng hoàng! Là mẹ tôi đã phá vỡ hạnh phúc gia đình của các người! Có gì bất mãn cứ tìm đến tôi mà trút giận! Con tôi không có tội, nó được sống! Nó được có một cuộc sống bình yên như bao đứa trẻ khác! Huhu...!tại sao lại để con tôi chịu khổ như vậy chứ...!huhu...!tôi hận các người! Tôi hận các người! Aaaaaa!
Linh San ngồi ung dung trên ghế, hai chân vắt chéo, tay đưa lên xoa xoa hai bên thái dương.
Cô ta thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy phiền phức vô cùng.
"Haiz, ai bảo nó sinh ra không đúng thời điểm..."
"À không...!sinh ra không đúng người..."
Đôi mắt ngấn lệ, viền mắt đỏ hoe tràn đầy vẻ căm phẫn nhìn về phía người phụ nữ đáng ghét kia, hận không thể nhào tới bóp cổ cô ta, siết chặt cổ ả ta cho đến tắt thở!
"Chị đã làm gì con của tôi?"
Cô ta nhún vai, bâng quơ đáp lại:
"Có gì đâu! Đơn giản thêm mắm thêm muối vào câu chuyện cho nó sinh động hơn thôi.
Chỉ là một thủ đoạn nho nhỏ khiến cho Lục Triết Tần nghi ngờ đứa bé không phải là con của anh ta.
Vì vậy suốt một năm qua anh ta chẳng thèm đoái hoài đến nó, bỏ mặc nó một mình, thậm chí có một lần nó bị sốt xuất huyết đến sắp chết cũng không thèm đưa đi bệnh viện.
Mà lúc đưa nghiệp chướng đó đến nơi nó đã giãy đành đạch, cắn phải lưỡi chết rồi! Mày có biết xác của nó hiện tại đang ở đâu không? Chắc mày cũng không ngờ, mỗi lần người giúp việc mang cháo ninh xương đến cho mày, mày cũng không ngần ngại gì mà ăn hết, há há há! Nghĩ đến việc mày ăn thịt con mày mà không biết, tự nhiên tao lại thấy hả dạ vô cùng! Ha ha