Đối mặt với quyết định đầy cứng rắn của cô, Lục Triết Tần rơi vào tình thế bí bách.
Anh cắn chặt môi, tay siết lấy vô lăng xe, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn thẳng.
Ở kiếp trước, nếu để Khúc Lệ San rút máu truyền cho ả đàn bà thối tha kia, chắc chắn cô ta sẽ lật mặt, tìm đến làm khó Khúc Lệ San.
Trong lúc cả hai bên xảy ra xô xát, Khúc Lệ San vì quá phẫn uất muốn cùng cô ta nhảy lầu.
Lúc đó là do anh ngu muội, bị tình yêu dối trá che mờ mắt, không phân biệt được đâu là phải trái đúng sai, đã để cho Khúc Lệ San tuyệt vọng nhảy lầu một lần.
Cũng sau lần nhảy lầu đó, Khúc Linh San mặt dày đòi anh chịu trách nhiệm.
Cô ta qua lại không biết bao nhiêu gã đàn ông khác, chót nỡ dính bầu muốn Lục Triết Tần đổ vỏ.
Nhưng lần này, Lục Triết Tần không thể để chuyện không hay đó xảy ra.
Dưới sự năn nỉ của cô, bất đắc dĩ Lục Triết Tần lái xe chuyển hướng về phía bệnh viện.
Khi đến nơi, không cần sự chỉ dắt của y tá, Lục Triết Tần ngay lập tức dẫn Khúc Linh San đến phòng mà ả ta đang điều trị.
Vào lúc Lục Triết Tần định đẩy cửa bước vào, bỗng nhiên một tiếng nói phía bên trong vọng ra.
“Con thử nói xem, đến giờ này Lục Triết Tần vẫn chưa chịu dắt đứa con hoang chết tiệt kia đến đây.
Trợ lý gọi trăm cuộc đều thuê bao, lẽ nào hắn ta muốn lật họng.”
Đứa con hoang được đề cập đến ở đây đương nhiên ngầm ám chỉ Khúc Lệ San.
Ngôn Tình Sủng
Cả hai người trầm mặc đưa mắt nhìn nhau, không một ai nói câu nào.
Lục Triết Tần liếc mắt ra hiệu, kêu cô kiêng nhẫn chờ màn kịch hay.
Có lẽ thời gian xa ra chênh lệch nhau, cho nên có một số thứ đi ngược lại với quy luật.
Nhưng điều thật sự cho dù kiếp này hay kiếp trước Lục Triết Tần đều không hay biết, đó chính là Khúc Linh San giả bệnh tật để gián tiếp hãm hại Khúc Lệ San.
“Mẹ cứ yên tâm đi!”
Khúc Linh San nhếch môi cười lạnh một cái, ung dung cắn miếng táo vào miệng, trên người lành lạnh không có dấu hiệu của người bị thương.
“Mẹ cũng biết đó, con nhỏ Lệ San đó là một đứa cứng đầu! Nếu nó biết được mình ra tù sớm chỉ làm “kho máu di động” cho con thì nó đâu có chịu.
Chắc chắn Lục Triết Tần đang tìm mọi cách để đưa nó đến đây!”
Mẹ của Khúc Linh San thở dài, đưa quả nhỏ đã bóc vỏ đến trước mặt cô ta.
“Nhưng đã nửa tiếng trôi qua rồi không liên lạc được với cậu ta.
Mẹ cảm thấy điều này bất ổn vô cùng.”
“Mẹ cứ lo xa! Con chẳng thấy bất ổn một chút nào hết.”
Bà ta thở dài: “Mẹ cứ cảm giác như Lục Triết Tần đã biết tất cả mọi chuyện!”
Khúc Linh San cũng chẳng thèm bận tâm đến sự lo lắng của mẹ mình, ả ta bỏ ngoài tai những lời nói bâng quơ của bà ta, phủ nhận tất cả mọi thứ.
“Mẹ nhạy cảm quá rồi! Chắc hẳn giờ này anh ta đang trên đường đến bệnh viện.”
“Nếu như cậu ta đột ngột đến đây, chúng ta không kịp trở tay thì có phải mọi chuyện bị bại lộ không?”
“Anh ta đến chắc chắn sẽ lôi con nhỏ đó đến phòng rút máu, sau đó có y tá đến báo cáo con ngay lập tức sẽ chuẩn bị đồ.
Anh ta làm sao biết được con giả vờ bệnh cơ chứ.”
Nghe lời nói chắc nịch như đinh đóng cột ấy, mẹ của cô ta lúc bấy giờ mới an tâm được phần nào, tiếp tục gọt hoa quả.
“Nếu như mà rút máu của con bé Lệ San