Sắc mặt của Diễm Mai trong nháy mắt biến đổi, không giữ hình tượng con gái mình mà thẳng tay tát vào đầu cô ta một cái rõ đau.
"Cái con nha đầu chết tiệt này! Lại dây dưa với thằng mất dạy đó sao?"
Khúc Linh San phụng phịu, trề môi cãi cùn lại:
"Anh ta cứ như khúc gỗ vậy! Đã ở bên nhau ba năm rồi mà không thèm động đến con.
Con không kiềm chế được cơ thể của mình..."
Cô ta chưa kịp nói hết câu, Diễm Mai chen ngang vào:
"Mày không nhịn được nên mới qua lại với thằng người yêu cũ đó, để rồi nó không chịu trách nhiệm muốn mày ôm tất cả.
Mày nghĩ một người thông minh như thằng Lục Triết Tần có thể đổ vỏ thay mày sao?"
"Con...!con thật sự hết cách rồi..."
"Mày bày ra mưu kế để tống con Lệ San vào trong tù, vậy mà mày không nghĩ cách làm cho Lục Triết Tần chết mê chết mệt vì mày sao?
"Con...!không biết đâu, lần này mẹ phải cứu con! Nếu để Lục Triết Tần biết con qua lại với người đàn ông khác chửa hoang, người bị hại không phải chỉ có mỗi mình con, mà tiền sinh hoạt con đưa cho mẹ chi tiêu hàng tháng cũng bị cắt khẩu!"
Vừa nói cô ta nắm chặt lấy tay mẹ mình, van nàn không thôi.
"Con thật là hết cách rồi! Mẹ giúp con lần này có được không?"
Diễm Mai thờ dài não nề, song vẫn ghé sát vào tai cô ta mà thì thào to nhỏ.
Sau một hồi nghe ngóng, ánh mắt của Khúc Linh San sáng rực như vì tinh tú trên bầu trời, dang tay ra ôm chặt lấy bà ta vào lòng.
"Mẹ tuyệt vời nhất! Như vậy có thể một mũi tên trúng ba con chim!"
Vẻ mặt của Diễm Mai tràn đầy đắc ý:
"Cũng không nhìn xem mẹ của mày là người như thế nào, một người có thể làm cho vợ cả chính thức biến thành tiểu tam!"
"Haha, mẹ thật lợi hại!"
Phòng bệnh ICU.
Khúc Lệ San không biết bản thân mình đã hôn mê được bao lâu, khi tỉnh dậy cô cảm thấy mỗi một khúc xương trong người mình đều bị vỡ vụn, bên tai truyền đến âm thanh "tít tít" nghe như là tiếng máy đo nhịp tim.
Mí mắt của cô nặng trĩu lại, cố gắng mở to mắt ra nhưng chẳng thể nào mở được.
Phải mất một lúc lâu, Khúc Lệ San mới có thể mở căng mắt ra nhìn cảnh vật trước mắt.
Đập vào mắt cô là trần nhà trắng xoá, cô cứ ngỡ bản thân mình đang ở trên thiên đường, cô khẽ cử động ngón tay của mình xem mình thực sự còn sống hay là đã chết.
Y tá đang kiểm tra tình hình sức khoẻ cho Khúc Lệ San, thấy ngón tay trỏ của cô khẽ động đậy, cô ấy đưa mắt nhìn về phía cô, thấy cô đang mở mắt nhìn về hướng trần nhà.
Y tá thở phào nhẹ nhõm:
"Người bệnh hôn mê suốt bốn ngày qua cuối cùng cũng tỉnh rồi! Tình trạng sức đang biến chuyển tốt!"
Cô còn sống sao?
Tại sao cô vẫn còn sống? Hay là nhảy từ lầu ba xuống khoảng cách quá thấp không thể chấm dứt cuộc đầy những bi đát này của cô sao?
Liệu rằng đây có phải là hình phạt mà ông trời tạo ra để cho cô thấu hiểu cảm giác đau đớn những gì mà con trai cô đã trải qua?
Khúc Lệ San thề để bản thân mù mắt còn hơn là để hai mắt nhìn thấy ánh sáng! Có như vậy cô không để bản thân mình yêu nhầm người, cuộc sống cũng tốt đẹp hơn khi không có người đó xuất hiện.
Đứa con trai bé bỏng của cô đã bị người chị tàn ác kia hại chết! Cô sống trên đời này còn có ích gì nữa? Chi bằng dùng một nhát dao kết liễu mạng sống của cô còn nhẹ nhàng hơn khi phải đối mặt với những chiêu trò bẩn thỉu mà Khúc Linh San bày mưu tính kế.
Nước mắt từ khóe mắt của cô chảy xuống, Khúc Lệ San chỉ có thể nhắm mắt lại để quên đi những hồi ức đau thương.
Nhưng không hiểu sao, hai mắt cô vừa nhắm lại hình bóng mờ ảo nhìn không rõ hình dáng của con trai cô xuất hiện.
Trên người thằng bé máu me be bét, mình mẩy đầy vết thương ăn sâu vào tận trong xương.
Thằng bé không ngừng bật khóc, miệng gào thét gọi tên cô đến cầu cứu nó ra khỏi tay người dì ác độc này.
Khúc Lệ San mơ mơ hồ hồ ngủ mất đi, từng âm thanh gián đoạn truyền đến vào tai của cô.
"Nghe nói người đàn ông tên Lục Triết Tần đó đã làm giả giấy báo tử vong, sau đó lại bắt bác sĩ Thanh phải cứu sống bằng được cô Khúc Lệ San.
Hôm đó anh ta thật sự đẹp trai, siêu ngầu luôn."
"Nghĩ cũng tội cho bác sĩ Thanh quá! Ai bảo anh ấy là bạn