Tại biệt thự nhà Cố gia.
Người con gái tên Cố Doãn Doãn sau khi đi du học bên nước ngoài về, nghe tin mình được hứa hôn với một gia đình hào một có tiếng tăm lừng lẫy trong thành phố.
Trong lòng cô trào dâng một cảm giác phẫn nộ.
Hai tay Cố Doãn Doãn nắm chặt lại, hàm răng trắng đều cắn chặt lấy môi dưới, bên tai truyền đến những lời căn dặn của người cha.
“Ba, con không đồng ý với hôn sự này! Tại sao ba tự ý quyết định trong khi người gây ra mọi chuyện là Doãn Doãn chứ? Làm sao con có thể thay em cưới được trong khi con đã có người yêu!”
Cô gái tên Cố Tiêu Tiêu đang ngồi kế bên liền đứng dậy, hướng về phía Cố Doãn Doãn mà gắt gỏng nói lớn.
“Ý chị là sao đây? Chị năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi, đã đến tuổi lấy chồng rồi! Còn tôi chỉ mới mười chín tuổi! Tôi cũng không bao giờ đồng ý gả cho tên thực vật đó được!”
Cố Kiểm Thiên thở dài, nghe hai đứa con gái tranh cãi gay gắt chỉ vì việc hôn sự mà ông tự ý sắp đặt, lắc đầu ngao ngán, ông ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người, lúc bấy giờ lên tiếng.
“Công ty của ba đang gặp khó khăn.
Ba biết mọi chuyện đều do Tiêu Tiêu gây ra! Doãn Doãn, con cũng biết đó, em con chỉ mới mười chín tuổi, không thể nào gả đi được…”
“Vậy nên ba mới đem con ra làm thế thân cho Tiêu Tiêu?”
Lòng Cố Kiểm Thiêm đau nhói lại, lời nói trở nên lắp bắp: “Ba… ba xin lỗi!”
Một câu xin lỗi này đâu thể nào giải quyết mọi việc dễ dàng như vậy được.
Cố Doãn Doãn có đè nén cơn phẫn nộ trong lòng, hốc mắt lúc này đã đỏ hoe, cô lên tiếng.
“Xin lỗi sao? Con không cần! Thứ con cần là tự do của mình! Con không thể nào làm vật thế thân được! Tháng sau… tháng sau người yêu con… anh ấy đang có ý định mang sính lễ đến hỏi ý ba mẹ muốn cưới con về.”
Vừa nói dứt câu, Cố Doãn Doãn gục mặt xuống đầu gối, bật khóc nức nở.
“Doãn Doãn… ba… ba thật sự rất xin lỗi! Ba không muốn phá vỡ hạnh phúc hôn nhân của con, nhưng nhà họ Lục muốn con gả cho cậu con trai nhà họ.
Tiêu Tiêu thì quá nhỏ, nó không đủ sức hút để gia đình họ để mắt đến.”
“Con gái à, con phải hiểu cho ba! Ba luôn yêu thương hai đứa!”
Thương cả hai đứa sao?
Là thương cô hay thương Cố Tiêu Tiêu đây?
Cố Doãn Doãn không thể giữ bình tĩnh được nữa rồi! Ông ta luôn luôn yêu thương Cố Tiêu Tiêu hơn cô.
Từ nhỏ, Cố Doãn Doãn không hề có chút tình cảm nào từ người cha này cả.
Ngày mẹ cô mất, ông ta đã có người phụ nữ khác.
Vì sinh Cố Tiêu Tiêu mà bà ta đã mất, Cố Kiểm Thiêm trở thành gà trống nuôi con.
Suốt bao năm qua, Cố Doãn Doãn sống trong căn nhà này đều bị hai người xem cô như không khí, luôn luôn coi cô là cái gai trong mắt họ.
Giờ đây công ty của Cố Kiểm Thiêm gặp vấn đề, cộng thêm việc làm sai trái mà Cố Tiêu Tiêu gây ra, vậy nên ông mới gọi Cố Doãn Doãn từ bên nước Mỹ trở về, chỉ để cô trở thành vật thay thế đem ra để đổi lại lợi ích của hai người họ sao?
Cố Doãn Doãn nào đâu cam chịu.
Cô là người đã có người yêu, đã thế sang tháng người đó có ý định cùng cô trở về nước để hỏi ý kiến của ba mẹ cô, xin được cưới cô về làm vợ.
Nhưng chỉ tiếc, mọi chuyện không hề diễn ra suôn sẻ