Đắng Lòng

84: Tổ Ấm Không Còn Được Bình Yên


trước sau


Đúng chín giờ tối, Cố Doãn Doãn tắm rửa, thay quần áo, trang điểm một lớp nhè nhẹ, chuẩn bị đến nhà bạn thân.
Khi đi ngang qua phòng khách, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Cố lão phu nhân, cô ngay lập tức đứng lại, cúi đầu chào.
“Thưa bà, con có hẹn phải ra ngoài!”
Cố lão phu nhân hừ lạnh, tàn nhẫn buông bỏ một câu: “Cô cút khỏi đây ngay cũng được!”
Cố Doãn Doãn không thèm cãi lại bà ta, trực tiếp đi thẳng về phía cửa chính.
Trong lòng cô thừa biết, Cố lão phu nhân tuy khẩu miệng cứng rắn như vậy, nhưng thực chất bà ta không dám tống cổ cô đi.
Nếu như cô đi rồi, ai sẽ là vật thế thân gả đi để chuộc lại khối tài sản đang chuẩn bị tiêu tan kia.
Cố Doãn Doãn rời khỏi nhà, ngay lập tức bắt taxi đến biệt thự của bạn thân.
Cô cùng Trân Trân đi đến quán bar, mượn rượu giải sầu.
Trong suốt hai mươi tám năm qua, đây là lần đầu tiên Cố Doãn Doãn uống nhiều đến như vậy.
Cô uống say bí tỉ, Trân Trân dù có gọi cô bao nhiêu lần cũng không lay tỉnh cô dậy.
Bất đắc dĩ, Trân Trân đành đưa cô về nhà của cô ấy, ngủ qua đêm.
Sáng hôm sau khi tỉnh rượu, Cố Doãn Doãn ngay lập tức bắt xe trở về biệt thự Cố gia.
Vừa định mở cửa, phía sau lưng truyền đến động cơ xe.
Cố Tiêu Tiêu từ chiếc xe đó bước xuống, loạn choạng đi vào nhà.
Vừa đi cô ta vừa day day hai bên thái dương, ánh mắt dừng trên người Cố Doãn Doãn, nhếch môi cười khẩy.
“Này, chị đi đâu giờ mới về vậy? Sắp làm vợ người ta rồi đấy! Dù chồng của chị là tên thực vật vô dụng cũng không được phép trăng hoa bên ngoài với thằng khác, chị không biết điều đó sao?”
Cố Doãn Doãn nhìn cô em gái hư hỏng trước mặt, cô cong môi nở nụ cười châm biếm.

“Em đang dạy dỗ chị sao? Quý hoá quá!”
“Chị đang khinh thường tôi sao?”

“Em xứng để cho chị khinh thường sao?”
“Đáng ghét!”
“Mười chín tuổi rồi cũng không còn nhỏ, nên tự biết thân biết thận đi! Chẳng phải em nói, con gái chưa chồng không được phép qua đêm sao? Em cũng chẳng khác gì chị của hiện tại đâu!”
“Hừ, tôi đếch thèm quan tâm!”
“Tuỳ em!”
Cô không quan tâm đ ến kẻ phiền phức này, ngay lập tức đẩy cửa bước vào trong nhà.
Vừa vào nhà cởi bỏ đôi giày xong thì cũng là lúc Cố Tiêu Tiêu được người giúp việc dìu vào trong nhà.

Lúc đó, Cố Doãn Doãn đang định bước lên phía trước, nhìn thấy Cố lão phu nhân đang từ cầu thang đi xuống, cô muốn lên phòng thì cũng phải đi lên mấy bậc thang nên đành đứng đợi bà ta đi xuống rồi cô mới đi lên phòng được.
Cố Doãn Doãn vừa định cúi đầu chào bỗng nhiên bà ta đẩy mạnh vai của cô sang một bên, sau đó tiến đến chỗ của Cố Tiêu Tiêu.

Nhìn dáng vẻ nửa say nửa tỉnh của cô ta, bà ta không hài lòng mà chau mày lại, một bên đỡ cô ta lên, bên còn lại hỏi han tình hình.
“Tiêu Tiêu, con đi đâu đến tận giờ này mới về? Có biết ta lo cho con lắm không hả?”
Cố Tiêu Tiêu vật vã ngẩng đầu lên, cố gắng mở to đôi mắt mệt mỏi ra nhìn lấy người trước mắt.

Nhìn thấy Cố lão phu nhân trước mặt mình, cô ta ngay lập tức đưa tay chỉ về phía Cố Noãn Noãn, miệng càm ràm vài câu gì đó không nghe rõ.

Phải mất một lúc sau cô ta mới lấy lại một chút tỉnh táo, giở thói mách lẻo phụ huynh.
“Bà nội… bà nội yêu dấu của con! Con khốn kiếp đó, nó kiếm chuyện với con kìa bà! Lâu rồi nó không bị đánh, bà nội mau đánh nó chết đi.

Con không muốn nhìn thấy nó nữa.”

Cố Doãn Doãn không thể nào im lặng mặc cho ai muốn nói gì thì nói cô như thế được.

Cô xoay người lại, đưa mắt nhìn về hướng hai người kia mà lớn tiếng nói.
“Tiêu Tiêu, em một vừa hai phải thôi nhé! Chị đã làm gì em hả? Mới sáng sớm, một cô gái mười chín tuổi độc thân như em mà đã say xỉn như thế, cả người toàn mùi rượu nồng nặc, em ăn nói bậy bạ ở ngoài cổng nhà chưa đã hay sao? Chị không làm gì em hết, làm ơn để chị yên đi! Quá mệt mỏi rồi!”
Có muốn người ta gả thay hay không mà sơ hở một tí lại gây sự.
Mười năm không gặp, tính tình của con nhỏ này chẳng có gì thay đổi, ngược lại còn quá đáng hơn trước.

Cố lão phu nhân vốn là một người cưng chiều cô cháu gái nhỏ của mình, thấy đứa con hoang ra mặt lớn tiếng với cháu nội mình, bà ta không kìm chế được cơn tức giận, máu phẫn nộ tuôn trào trong đáy lòng.

Ánh mắt căm phẫn của bà ta nhìn thẳng về phía Cố Doãn Doãn, không phân biệt ai đúng ai sai ngay lập tức lớn tiếng quát cô.
“Mày câm cái miệng lại cho tao! Đừng nghĩ cái nhà này đang cần mày rồi mày lên mặt quát tháo cháu nội tao như thế, cút khỏi mắt tao đi!”
Trong căn nhà này luôn là như vậy, chuyện mà Cố Doãn Doãn làm chưa bao giờ được cho là đúng, cô không có làm gì nên tội nhưng trong mắt của Cố lão phu nhân và Cố Tiêu Tiêu thì cô luôn là một con quạ đen xui xẻo.
Cố Doãn Doãn không muốn ba hoa nhiều lời với hai người thích gây chuyện trước mặt.

Bỏ ngoài tai những lời đay nghiến của họ, cô định quay lưng rời đi, không biết Cố Kiểm Thiêm đã đứng sau lưng cô từ bao giờ, đoán được ông đã chứng kiến đầu đuôi câu chuyện, cô cũng không để tâm mấy, cúi đầu chào ba mình sau đó xin phép được về phòng để nghỉ ngơi.
Cô chưa kịp bước chân lên cầu thang, ông ta lên tiếng hỏi cô.

“Đêm qua con đi đâu vậy? Sao ba gọi con không nghe máy?”
Nếu như không phải vì Cố Doãn Doãn có hữu ích trong căn nhà này, liệu rằng ông ta

có dùng lời ngon tiếng ngọt để hỏi han cô hay không?
Đúng là một tên dối trá.

Cố Doãn Doãn chưa kịp lên tiếng trả lời, phía sau lưng truyền đến giọng nói đầy đanh chua của Cố Tiêu Tiêu.
“Chị ta ăn nằm với người đàn ông khác ba còn hỏi nữa? Rõ ràng sắp sửa lấy chồng rồi, không biết giữ ý tứ mà giở thói gian díu với người khác sau lưng chồng.

Đúng là mẹ nào con đấy, giống hệt ả hồ ly tinh năm đó...”
Không để cho Cố Tiêu Tiêu nói hết câu, Cố Kiểm Thiêm ngay lập tức lớn tiếng, cắt ngang lời của cô ta.
“Tiêu Tiêu, con có im ngay không? Con phải gây chuyện với Doãn Doãn thì con ăn ngon ngủ mới yên hả? Sắp sửa nhậm chức trong tập đoàn mà ăn chơi lêu lổng, đi tận sáng mới về.

Về đến nhà lại hoạch hoẹ với chị gái của, con không tôn trọng chị gái một chút sao? Nói chị đi ngủ lang, vậy ba hỏi con, mỗi đêm con đi như thế này thì con đã ngủ với ai hả? Là trai hay gái?”
Cố Tiêu Tiêu không thèm nghe những lời càm rằng của Cố Kiểm Thiêm, cô ta cậy có Cố lão phu nhân nuông chiều, chẳng thèm coi ai ra gì, cũng chẳng thèm ngẫm nghĩ xem việc mình làm là sai hay trái, ngay lập tức cãi lại lời nói của ba mình.
“Là trai thì đã sao? Ba cấm được con chắc! Con đã mười chín tuổi rồi, đủ tuổi để lập gia đình.

Con không muốn lấy chồng luôn, muốn chung sống với người yêu một thời gian không được sao ba? Đến chuyện này ba cũng quản con, còn chuyện gì ba không quản? Năm xưa ba ngoại tình mẹ con có nghĩ đến hậu quả, có nghĩ đến nhà tan cửa nát hay không?”
Chuyện của quá khứ Cố Kiểm Thiêm vốn dĩ muốn để nó qua đi, nhưng khổ nỗi đứa con gái nuông chiều của ông cứ nhấn vào nỗi đau năm đó của ông.

Mà ông vốn dĩ là người sai trong cuộc tình này, khi Cố Tiêu Tiêu nhắc lại ông không còn tâm trạng để răn đe cô ta
“Tiêu Tiêu...!Con đang làm ba tức điên lên đó…”
Cố Kiểm Thiêm bị lời nói của cô ta làm cho tức điên lên, hốc mắt hằn lên vài tia máu đỏ, đưa tay ôm lấy ngực trái.
Cố lão phu nhân vội đưa tay lên bịt chặt miệng không cho Cố Tiêu Tiêu nói ra thêm bất cứ lời không đang chính nào nữa hết.

Cố Kiểm Thiêm đang trong đà phẫn nộ, ông ta ngay lập tức bước xuống khỏi cầu thang, đi về phía ghế sofa mà ngồi xuống.

Ông ta rót một ly nước thật đầy, ngửa mặt lên trời nốc một hơi cạn đáy, sau đó đặt chiếc cốc xuống, đôi mắt tràn đầy vẻ thất vọng nhìn về phía Cố lão phu nhân.

“Đứa cháu gái yêu quý của mẹ đấy! Mẹ nuông chiều nó nhiều thêm chút nữa.


Tức chết mất!”
Cố lão phu nhân gõ mạnh gậy xuống sàn nhà, lên tiếng quát mắng.
“Bây giờ anh đang oán trách tôi sao? Tôi cưng chiều Tiêu Tiêu thì đã sao nào? Chẳng phải anh cũng chiều Tiêu Tiêu sao? Là vì nhà họ Lục chọn nó nên anh mới lật mặt, muốn vừa đấm vừa xoa, chiều lòng nó sao?”
“Dù gì hai đứa nó cũng là con gái của con, không phải là con hoang.”
Chỉ vì sự hiểu lầm của năm đó mà Cố lão luôn cho Cố Doãn Doãn là đứa con hoang.

Sau khi Cố Tiêu Tiêu vừa lọt lòng đã mất mẹ, cô ta được bà ta nuôi lớn, giáo dục đủ thứ nhưng điều quan trọng mà ba ta luôn nhắc đi nhắc lại, rằng cô không phải chị gái ruột của cô ta, là con của người phụ nữ hồ ly tinh khác đến quyến rũ, bắt Cố phu nhân quá cô nuôi dưỡng mấy năm trời.
“Hiện giờ anh cũng là một kẻ vô dụng.

Trăng hoa bao nhiêu năm qua cũng chẳng thể nào tìm được ra người sinh ra đứa con trai.

Đúng là năm đó tôi không nên sinh anh ra! Chỉ vì không lão già đó mua phải hàng rẻ tiền mà tôi phải cắn răng sinh ra đứa con nghiệt chủng như anh.”
Cố Kiểm Thiêm nghẹn lòng, uất giận không thốt thành tiếng.
Cố Doãn Doãn nghe cuộc cãi vã của hai người lớn tuổi, trong lòng cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Nếu biết mọi chuyện thành ra như thế thì cô đã ở lại biệt thự của Trân Trân cho xong, sau đó mượn quần áo của cô ấy mặc đỡ.

Cô thật là ngu ngốc về căn nhà này làm gì để đau hết cả đầu như thế không biết, gom hết đồ mỹ phẩm và hộ chiếu, rồi thêm vài bộ đồ, cô bước vội xuống phòng khách rồi nói lời tạm biệt với Cố Kiểm Thiêm.
“Tiểu Doãn, con vừa trở về mà.

Bây giờ con lại tính đi đâu?”
Cố phu nhân từ trong phòng bếp vọng ra, ánh mắt lo lắng.
Cố Doãn Doãn ngảnh mặt lại, cố nén cảm xúc trong lòng, mở miệng nói: “Chỉ là cảm thấy tổ ấm này không được bình yên cho lắm, vậy nên con muốn đến nhà Trân Trân ở tạm một thời gian.”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện