Sau khi Cố Doãn Doãn cùng với Cố Kiểm Thiêm rời đi, Cố phu nhân đi chuẩn bị thuốc bổ.
Làm công việc riêng xong, mà nhìn vào đồng hồ, thấy sắp sửa đến giờ hẹn, Cố phu nhân ngay lập tức chuẩn bị đồ ra khỏi nhà.
Nguyên một ngày hôm qua, vị bác sĩ đó không chịu gặp mặt bà.
Phải đến tận khuya, Cố phu nhân mới nhận được đoạn tin nhắn hồi đáp của vị bác sĩ đó.
Cố phu nhân nhanh chân đến điểm hẹn.
Bước chân vào Bệnh viện phụ sản Trung ương, xộc vào mũi là một mùi rất đặc trưng của nơi chỉ dành cho sản phụ và trẻ sơ sinh.
Cố phu nhân chưa từng trải qua cảm giác của một sản phụ, cho nên khi ngửi thấy mùi này có chút khó chịu.
Cố phu nhân nhíu mày, bà chẳng thể nào ngửi nổi mùi này.
Thứ mùi ấy không thể nói là dễ chịu vì là sự hỗn tạp của những gì còn lại sau khi sinh cùng với mùi mồ hôi của sản phụ, hệ lụy của những ngày phải kiêng cữ không được tắm rửa, tiếp xúc với nước.
Đã vậy, lại còn cả mùi thuốc tẩy nồng nặc bốc lên từ sàn nhà, đồ dùng dành cho bệnh nhân như váy áo, chăn, ga và cả mùi thức ăn quẩn quanh trong không gian hẹp của các phòng nằm của bệnh nhân xen lẫn.
Tất cả tạo thành thứ mùi khó ngửi.
Ban đầu Cố phu nhân còn tưởng vị bác sĩ đó chỉ làm bên khoa phẫu thuật, nào ngờ anh ta cũng theo sản khoa bên bệnh viện này.
Phải mất một lúc lâu, Cố phu nhân mới tìm được đến văn phòng làm việc của vị bác sĩ đó.
Căn phòng này đương như tách biệt với thế giới bên ngoài, sạch sẽ, thoáng mát chứ không có mùi khó ngửi như lúc Cố phu nhân vừa bước tới đây.
Trên bàn làm việc, có một vị bác sĩ, toàn thân mặc đồ nghề nghiệp, khẩu trang che kín mặt, đeo kính cận.
Cố phu nhân tiến lại gần, ngồi phía bên đối diện vị bác sĩ đó.
“Cậu là bác sĩ Hubert, người đã đưa người phụ nữ bị chồng bạo hành đến đây để chữa trị và theo dõi chuyển biến sức khoẻ, có đúng không?”
Vị bác sĩ tên Hubert hơi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn về phía Cố phu nhân.
“Đúng vậy!”
Anh ta trả lời lại, song ánh mắt không ngừng đánh giá thân thế của người ngồi phía đối diện.
“Tôi nghe y tá Đường nói, bà muốn nhận nuôi người phụ nữ đáng thương đó?”
Cố phu nhân gật đầu: “Phải!”
Bác sĩ Hubert hỏi lại: “Vì lý do gì mà bà phải đi nhận nuôi một người thực vật?”
Ánh mắt của Cố phu nhân trùng xuống, nét mắt cực kì u buồn: “Chắc có lẽ tôi không được làm mẹ như bao người phụ nữ khác, nên khi nhìn thấy một người thực vật mang thai lại chẳng thể nào nuôi nấng đứa trẻ trưởng thành nổi.”
“Chỉ thế thôi sao?”
“Tôi muốn nhận nuôi cô ấy, muốn trở thành bà ngoại của đứa trẻ đó, thay cô ấy nuôi nấng nó khôn lớn, thành đạt!”
Nói xong, Cố phu nhân đưa mắt nhìn về phía vị bác sĩ kia: “Bác sĩ Hubert, không hiểu sao khi nhìn vào cô gái này, có một cảm giác lạ lẫm nhưng lại mãnh liệt dội vang trong người tôi.
Nó không ngừng thôi thúc tôi nên nhận người này làm con gái nuôi!”
“Tôi cũng rất muốn được làm mẹ, được nuôi nấng một đứa bé trưởng thành.”
Nhưng gia đình bên nhà chồng lại không cho phép bà mang con ngoài dã thú về nhà, cho nên bà mới đơn độc sống đến tận bây giờ.
Dù đã qua tuổi năm mươi, nhưng Cố phu nhân vẫn nuôi khao khát được sinh con, nhưng điều đó lại không thể.
Bà muốn nhận nuôi con, nhưng lại bị gia đình cấm cản.
Nếu lần này bị cấm cản, Cố phu nhân sẽ dứt khoát từ bỏ danh phận hiện tại của mình.
Bác sĩ Hubert thở dài, hai tay day day hai bên thái dường.
Dường như anh ta còn đắn đo suy nghĩ điều gì đó, Cố phu nhân ngay lập tức lên tiếng.
“Tôi nhất định sẽ yêu thương cả mẹ lẫn con!”
“Đó không phải là vấn đề mà khiến tôi phải đắn đo!”
“Vậy thì vì lý do gì!”
Vị bác sĩ đó thần thần bí bí, dường như không muốn tiết lộ thân phận thật của nữ bệnh nhân đó.
“Đơn giản là tôi không hề biết thân phận của cô gái đó!” Hubert đẩy đẩy gọng kính, dấu hiện của những lời nói dối: “Tôi gặp cô ấy vào trời mưa giông, toàn thân cô ấy đẫm máu, vết thương trên người toàn chỗ chí mạng.
Chắc bị thứ gì đó tác động mạnh mới bị chấn thương sọ não, gãy hai bên cẳng tay với cẳng chân!”
“Cũng may khi đó tôi đã sơ cứu kịp thời, đưa đến bệnh viện gần nhất để tiến hành ca phẫu thuật.
Không ngờ người phụ nữ này lại may mắn đến như vậy, thuận lợi trải qua hơn sáu cuộc phẫu thuật lớn bé.
Nhưng di chứng để lại khiến cho cô ấy không thể tỉnh lại được, đã ở trong trạng thái thực vật hơn sáu tháng nay.”
“Ba tháng trước, đội ngũ y bác sĩ phát hiện người thực vật mang thai ba tháng.
Sau kết quả điều tra cho thấy.
Trứng được thụ t.i.n.h ngay trong ngày cô ấy bị trọng thương.
Chỉ là tôi không ngờ, mệnh của phôi thai quá lớn.
Trải qua bao nhiêu cuộc phẫu thuật, bao nhiêu liều thuốc mạnh mà nó vẫn cố gắng bám thật chặt lấy tử cung của người mẹ.”
Đúng là một kỳ tích hiếm gặp, trong một triệu thai nhi mới có một thai nhi có tỉ lệ sống mạnh mẽ đến như vậy.
Cũng giống như người mẹ của nó, hứng chịu bao nhiêu đòn chí mạng, tưởng chừng linh hồn đã bị tử thần mang đi, nào ngờ vẫn có thể sống lại được, nhưng tiếc rằng lại sống trong trạng thái thực vật.
“Tôi không chắc chắc, ba tháng nữa thai nhi có được sinh ra hay không.
Cũng có trường hợp xấu xảy ra…”
“Bác sĩ Hubert, anh nói rõ cho tôi biết được không?”
“Người thực vật cũng sẽ có triệu chứng như xuất hiện tình trạng nhịp thở có sự thay đổi, thở cũng khó khăn, đờm bắt đầu nhiều lên, tiếp theo là làn da và niêm mạc đều xuất hiện hiện tượng bầm tím.
Đó là dấu hiệu người thực vật đã đến giai đoạn kết thúc, nhắm mắt buông xuôi đi đến thế giới bên kia.”
Nghe thông báo tình hình bệnh tình của người phụ nữ đáng thương đó, Cố phu nhân càng thêm sửng sốt.
Bà không muốn mọi chuyện tồi tệ như vậy xảy ra với cô gái này.
Bà muốn được chăm sóc cô, dù thời gian có