Đắng Lòng

90: Báo Mộng


trước sau


Có không biết tận hưởng, đến lúc đánh mất rồi mới nhận ra tầm quan trọng của nó sao?
Mày đúng là một tên mù quáng, rõ ràng người con gái mà mày luôn tìm kiếm tao đã đích thân mang đến tận nơi cho mày.

Vậy mà mày không nhận ra, lại đi nhận nhầm người khác.
Vốn tưởng chỉ cần để mày tiếp xúc với con bé một thời gian, mày sẽ nhận ra nhiều điểm tương đồng, trùng khớp với bé gái mười hai tuổi năm đó.

Chẳng hiểu trong đầu mày chứa cái gì, ngu ngốc đi tin những lời dối lừa của ả đàn bà đó.
Giờ người đã chết, mày mới biết hối hận sao?
Quá muộn rồi! Quá muộn thật rồi!
Mày còn dám nghĩ đến hai từ “giá như” sao?
Đúng là ngu! Ngu hết chỗ nói!
Mày muốn tạo phản sao? Ở độ tuổi hai mươi tám này, mày nghĩ bản thân mày đã mọc đủ lông đủ cánh, muốn bay đi để tự lập sao?
Bỏ ngay cái suy nghĩ ngu ngốc đó đi! Một khi mày vẫn mang dòng máu của họ Lục, mày vẫn luôn bị cái bóng của tao đè nặng trên vai.
Mày muốn từ chối hôn sự này sao? Không muốn kết hôn với người phụ nữ mà tao đã cất công tìm kiếm?
Không muốn kết hôn cũng được, trừ phi Khúc Lệ San sống lại, hôn ước giữa hai bên gia đình Lục - Cố sẽ trở nên vô hiệu!
Còn không, mày phải nghe theo mọi sự sắp đặt của tao, kết hôn với con gái lớn của nhà họ Cố.
Lục Triết Tần nhắm chặt hai mắt lại, bên tai vẫn còn văng vẳng truyền đến những lời nói giáo huấn của Lục lão gia.
Lục Triết Hổ nói rất đúng! Anh thật sự ngu hết chỗ nói.

Người con gái mà anh luôn tìm kiếm, cứ tưởng xa tận chân trời nhưng lại gần ngay trước mắt anh, ấy vậy mà anh lại không nhận ra, dại dột đi nghe những lời nói ba hoa từ một ả đàn bà giả đối kia.
Đánh mất vật quan trọng, anh mới thấu hiểu được cảm giác hối hận nhưng không thể chuộc được lỗi lầm to lớn này.
Lục Triết Tần nhiều lần đã tự mình tạo dựng cuộc sống riêng cho bản thân mình, nhưng cái bóng của ba anh quá lớn, khiến cho anh gặp nhiều áp lực.
Vì thế cho nên, Lục Triết Tần cắn răng nghe theo những gì mà Lục Triết Hồ sắp đặt.
Anh rất muốn khắc sâu hình ảnh cô gái đó trong tim, nhưng không thể vì người con gái đó mà phải cô đơn đến già.
Vết thương nào cũng theo thời gian lành lại, quá khứ dù có đau thương đến mãi cũng bị lãng quên, phủ một tầng bụi dày của thời gian.
Đã đến lúc, anh học cách quên đi một người, hoà mình vào cuộc sống mới.
Lục Triết Tần trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, trong lòng không ngừng tự hỏi, có nên tiến thêm bước nữa không?
Câu trả lời quá mông lung, anh rời khỏi giường, đi đến bên cửa sổ.
Cơn mưa rơi nhẹ nhàng trên mái nhà.

Lục Triết Tần ngồi bên cửa sổ, quan sát những giọt nước chảy dài trên kính.

Chúng kết hợp với nhau, tạo thành những dòng suối nhỏ, trôi tuột xuống cạnh cửa sổ.
Lục Triết Tần chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man.

Cuộc sống này cũng chẳng còn gì ngoài những nỗi buồn man mác, không còn hình bóng của người con gái ấy cũng chẳng còn những tiếng cười đùa.

Lục Triết Tần nghĩ điều đó cũng chẳng sao cả, anh đã quen với cô đơn và cô độc rồi chỉ thiếu mỗi áp lực gia tộc nữa là anh có tận ba cô em bầu bạn.
Những ngày mưa như thế này khiến Lục Triết Tần nhớ về quá khứ nhiều hơn.

Anh nhớ lại lần đầu gặp Khúc Lệ San trong một ngày mưa khi mắt anh nhìn lại ánh sáng, khi hai người vô tình đụng phải nhau dưới gầm cửa hiên.

Lục Triết Tần đưa cô chiếc ô duy nhất của mình, và từ đó hai người bắt đầu nói chuyện.

Đó là một ngày mà cho đến bây giờ anh vẫn nhớ rất rõ.
Những kỷ niệm ùa về không khiến tim Lục Triết Tần nhói lên.

Anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa vẫn rơi đều đều.

Những hạt mưa nhẹ nhàng gợi lại hình ảnh nụ cười của người con gái ấy.


Lục Triết Tần đột nhiên nhớ cách mà cô gái ấy cười, đôi mắt sáng lên hạnh phúc.

Giờ đây nụ cười ấy chỉ còn trong ký ức của anh.
Bỗng một làn gió lạnh thổi qua, khiến người đàn ông rùng mình.

Lục Triết Tần đóng cửa sổ lại, quay trở về với căn phòng trống trải.

Bên trong, bóng tối bao trùm.

Anh bật đèn lên nhưng ánh sáng vẫn không xua tan được bóng tối đó.

Lục Triết Tần ngồi xuống chiếc ghế bành cũ kỹ, tay ôm chiếc gối mà Khúc Lệ San thường dùng.
Hương thơm quen thuộc của cô ấy vẫn còn đó, khiến sống mũi Lục Triết Tần chợt cay xè.

Anh nhớ cái cách Khúc Lệ San tựa đầu vào vai anh mỗi tối trước khi đi ngủ.

Giờ đây chiếc ghế trống không, không còn hơi ấm của cô nữa.
Những ký ức cứ ùa về như lũ, khiến tâm can Lục Triết Tần như bị xé rách.

Anh nhắm mắt lại, cố gắng nắm bắt lấy hình ảnh người con gái.

Nhưng hình bóng ấy cứ mờ dần đi, rồi tuột hẳn khỏi tầm tay anh.
Cơn mưa bên ngoài vẫn rơi đều đều.

Tiếng rơi của từng hạt mưa vang lên như tiếng khóc than.

Lục Triết Tần mở mắt ra, nhìn xung quanh căn phòng.

Nỗi cô đơn như sương mù bao trùm lấy anh.

Lục Triết Tần thấy lạc lõng giữa chính căn phòng của mình.

Anh rời khỏi ghế, đi qua đi lại giữa căn phòng.
Cuộc sống đã thay đổi quá nhiều kể từ khi mất đi người con gái từng yêu cuồng nhiệt mình nhất.

Cô gái đó như là nửa kia của anh vậy, là ánh sáng dẫn lối cho anh.

Và giờ đây Lục Triết Tần phải bước đi một mình trong bóng tối.

Bất chấp có bao nhiêu cái đèn đi chăng nữa anh vẫn thấy mình lạc lối.
Lục Triết Tần khép mắt lại, cố gắng tìm lại chính mình.
Bên ngoài, cơn mưa vẫn rơi lộp độp.

Lục Triết Tần ngồi bên cửa sổ, quan sát từng giọt nước rơi xuống nền đất ướt đẫm.

Đã bao lâu trôi qua kể từ ngày Khúc Lệ San ra đi, người đàn ông không nhớ mình có vấn đề về tim mạch nhưng nỗi đau vẫn nhói lên trong tim anh mỗi khi trời mưa.
Thế đấy, ai rồi cũng phải bước tiếp.
Hôm nay, Lục Triết Tần quyết định dọn dẹp những đồ đạc của người vợ quá cố đi, vì không thể chịu đựng được cảm giác day dứt mỗi khi nhìn thấy chúng.

Những bộ quần áo, đôi giày, mấy chai nước hoa...!anh đem tất cả cho đi hết.


Căn phòng giờ trống trơn như chưa từng có ai ở.
Lục Triết Tần mở ngăn kéo tủ đầu giường lần cuối, bên trong là một quyển nhật ký.

Đó là quyển nhật ký của Khúc Lệ San.

Người đàn ông ngần ngừ một lúc rồi cầm nó lên.

Lòng tò mò thôi thúc anh mở ra đọc.
Trang đầu tiên ghi ngày tháng năm Khúc Lệ San bắt đầu viết nhật ký.

Những dòng chữ quen thuộc khiến Lục Triết Tần xúc động.

Anh lật giở từng trang, đọc lướt qua những suy nghĩ của em ấy.

Cô ấy viết về tình yêu, niềm vui, nỗi buồn, giấc mơ...
Đôi khi Lục Triết Tần bắt gặp tên mình xuất hiện trong những dòng chữ.

Cô gái ấy viết về mình nhiều hơn anh tưởng.

Những lời ngợi ca, thổ lộ, cả những lúc bực bội, giận dỗi...!tất cả hiện rõ trên những trang giấy.

Qua đó, Lục Triết Tần nhận ra mình chưa thực sự hiểu hết về cô.

Người đàn ông đã đọc, và đọc mãi.
Khi đọc hết quyển nhật ký, trời đã tối hẳn.

Lục Triết Tần ngồi bên cửa sổ, lại một lần nữa dù trời đã tạnh mưa, nhưng anh vẫn nghe tiếng mưa rơi.

Những dòng chữ của người con gái vẫn đọng lại trong tôi.

Cô ấy đã mở ra một thế giới nội tâm phong phú mà anh chưa hề biết đến.
Giờ đây, dù Khúc Lệ San đã ra đi, nhưng ai kia vẫn có thể nghe thấy tiếng lòng của cô qua những trang nhật ký.

Điều đó khiến Lục Triết Tần cảm thấy người con gái ấy vẫn ở bên cạnh anh, sưởi ấm tâm hồn anh trong những đêm se lạnh này...
Còn nhiều điều muốn suy nghĩ về Khúc Lệ San, về tình yêu và sự ra đi, nhưng Lục Triết Tần sẽ để dành cho một dịp khác để ôn lại khoảnh khắc ấy.

Hôm nay, anh chỉ muốn lắng nghe tiếng mưa rơi, và mở ra những trang ký ức đẫm lệ...
Sáng sớm, trời lại mưa, những giọt nước líu ríu trên cửa kính.

Lục Triết Tần ngồi bên lò sưởi ấm áp rồi ném quyển nhật ký vào trong, tay cầm tách trà nóng.

Bên ngoài lạnh lẽo, ẩm ướt, nhưng Lục Triết Tần thấy ấm áp bên ngọn lửa.

Ánh lửa bập bùng nhảy múa, khiến anh nhớ về những đêm đông ấm áp ngày xưa.
Hình ảnh Khúc Lệ San hiện về, ngồi đối diện anh bên đống lửa.

Cô mỉm cười, ánh mắt trìu mến nhìn anh.

Bàn tay nhỏ bé của cô gái đan vào tay Lục Triết Tần, truyền hơi ấm vào lòng.


Lục Triết Tần nhớ cái cách mà cô dựa đầu vào vai anh, sau đó cả hai người cùng ngắm nhìn ngọn lửa.

Thời gian dường như ngừng lại lúc đó.
Nhưng rồi hình ảnh ấy lại tan biến.

Cô đã ra đi, để lại Lục Triết Tần một mình trong căn phòng lạnh lẽo.

Ngọn lửa vẫn đốt cháy, nhưng không thể sưởi ấm trái tim đã đóng băng này.

Lục Triết Tần vẫn nhớ những lời hứa hẹn ngày xưa.

Cả hai ta sẽ cùng nhau già đi bên ngọn lửa ấm áp.
Lục Triết Tần uống một ngụm trà nóng, cố xua tan

cái lạnh.

Những ký ức đau buồn cứ ùa về, như mưa rơi ngoài kia.

Lục Triết Tần nhớ đôi mắt cô long lanh nhìn anh.

Nhớ giọng nói dịu dàng của cô.

Nhớ nụ cười ấm áp của cô.

Tất cả chỉ còn trong ký ức.

Khúc Lệ San đã ra đi, để lại cô với nỗi cô đơn vô tận.
Bên ngoài, gió càng lúc càng mạnh.

Tiếng gió gào thét át cả tiếng mưa.

Căn phòng tối dần theo những cơn gió lớn.

Lục Triết Tần lại gần ngọn lửa hơn, tìm chút hơi ấm.
Gió bật tung cửa sổ rồi ngọn lửa cũng tắt lịm, những mảnh kính đâm vào mắt Lục Triết Tần lấy đi cả những ánh sáng cuối cùng.
Trong bóng tối, Lục Triết Tần nghe tiếng mưa và tiếng gió hòa làm một.

Chúng gào thét như muốn xé toạc căn phòng.

Bên ngoài, một cơn bão đang hoành hành.

Nhưng cơn bão lớn nhất lại đang diễn ra trong anh.

Nỗi nhớ và đau thương như muốn nuốt chửng anh.
Lục Triết Tần ôm chặt lấy mình, tìm kiếm chút hơi ấm giữa căn phòng lạnh lẽo.

Nhưng anh biết sẽ chẳng có gì có thể xua tan cái lạnh này cả.

Cô đã ra đi, mang theo hơi ấm và ánh sáng.

Giờ đây, chỉ còn lại bóng tối và cô đơn bao trùm… Nhưng Lục Triết Tần lại cố gắng đứng dậy, tay men bức tường với lấy khẩu súng săn.

Anh ngậm chặt lấy họng súng, tay bóp cò… Và ở bên kia đường hầm dường như anh đã thấy ánh sáng.
Ánh sáng của người con gái, người mà đã dẫn dắt Lục Triết Tần ra khỏi bóng tối.

Khúc Lệ San mỉm cười, vươn tay về phía anh.
“Triết Tần, sao anh lại dại dột như vậy chứ?”
Lục Triết Tần vươn tay ra, nắm lấy đôi bàn tay ấm áp của người con gái mà ngày đêm anh thương nhớ.

Anh nắm tay thật chặt, dường như sợ đánh mất cô thêm lần nữa.
“Lệ San… anh rất nhớ em…”
Khúc Lệ San mỉm cười, vẫn là đôi mắt long lanh tràn ngập tia ấm áp, nụ cười ngọt ngào khiến trái tim ai cũng phải tan chảy.

“Thôi nào, từ bao giờ mà ông xã của em lại trở nên yếu đuối như vậy chứ?”
Lục Triết Tần dùng lực kéo cô gái vào trong lòng, ôm cô thật chặt.
“Từ lúc anh nhận ra mình đã đánh mất em mãi mãi.

Anh thật tồi tệ, đã khiến cho em chịu tổn thương, đau đớn mấy năm qua!”
Khúc Lệ San cũng ôm chặt lấy thắt lưng của người đàn ông, cô vùi mặt vào trong lồ ng ngực anh, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng.
“Em quen rồi mà anh! Nếu như em không trải qua đau thương mất mát ấy, thì làm sao em có thể trở thành vợ của anh được chứ?”
Nghe giọng nói ấy, Lục Triết Tần càng siết chặt cơ thể nhỏ bé đó hơn.
“Đáng lẽ ra anh nên nhận ra em sớm hơn chứ! Anh thật là ngu ngốc!”
Khúc Lệ San lắc đầu, cô mỉm cười mà nói: “Đồ ngốc, sao em có thể tự nói ra được chứ? Em muốn anh một ngày nào đó nhận ra em, lúc đó người hạnh phúc nhất là em.”
Vừa nói, Khúc Lệ San vừa ngẩng đầu lên, cô nhoẻn miệng cười thật tươi.
“Nhưng có lẽ em không thể nào nhận được lời xin lỗi của anh rồi!”
Đôi mắt của người đàn ông đỏ hoe, bỗng dưng khí chất cao ngạo của anh biến mất, mếu máo khóc hệt như đứa trẻ bị kẻ lớn hơn bắt nạt.
“Anh sai rồi! Khúc Lệ San! Anh thật sự sai rồi! Vợ ơi, em hãy tha thứ cho anh được không?”
Khúc Lệ San trìu mến cười, bàn tay nhỏ bé đưa tới, ngón trỏ kề trước đôi môi mỏng đang mím chặt của người đàn ông.
“Suỵt!”
Một tia sáng lướt qua, đôi mắt của Khúc Lệ San càng long lanh hơn, hệt như viên đá quý lấp lánh bị chôn vùi sâu dưới đáy đại dương.

“Đã quá muộn rồi, ông xã ạ!”
Nói xong, Khúc Lệ San kiễng hai chân lên, hôn lên đôi môi của người đàn ông.
“Em ước gì được nghe lời xin lỗi này sớm hơn.”
Ánh mắt của người đàn ông càng thêm đau khổ, Lục Triết Tần ôm chặt lấy thắt lưng của cô, đau khổ thốt lên lời.
“Lệ San… anh xin lỗi… anh không muốn đánh mất em được!”
“Ông xã, anh đừng quá đau buồn như vậy! Em hi vọng anh sẽ thay em chăm sóc Tiểu Đông trưởng thành.

Có như vậy, ở thế giới bên kia, em mới có thể yên tâm đầu thai có cuộc sống khác!”
“Em… sẽ đợi anh chứ? Khi con trai chúng ta đủ mười tám tuổi, anh sẽ tìm em! Dù em ở trong hình dạng nào, anh cũng sẽ nhận ra em!”
“Lâu như vậy sao? Em nghĩ mình không thể chờ đợi được!”
“Mặc dù là vậy… nhưng ở một thế giới khác… anh vẫn muốn… vẫn muốn anh là người đầu tiên theo đuổi em!”
“Vậy ư? Vậy thì anh cố gắng nha! Vì vợ của anh sắp phải gả cho người đàn ông khác rồi!”
Lục Triết Tần cúi xuống, hôn lên bờ môi mềm mại của cô.
“Khi ấy anh chắc chắn sẽ đoạt em khỏi tay khỏi kẻ đó!”
Khúc Lệ San cong môi cười: “Vậy sao? Em nôn nóng được nhìn cảnh anh đối đầu với tình địch của mình!”
Nói rồi, Khúc Lệ San vuốt v e khuôn mặt của người đàn ông.
“Triết Tần, anh hãy quên em đi! Anh không thể để cho cô ấy chịu khổ nữa! Một mình em chịu khổ đã quá đủ rồi, hãy dùng lỗi lầm này, thay cô ấy bù đắp một phần cho em đi! Cô gái đó rất tốt, chung số phận với em! Em hi vọng anh đừng đi vào vết xe đổ đó nữa, hãy quên em đi, làm lại cuộc sống hạnh phúc riêng cho mình.

Em tin chắc, cô gái đó sẽ thay anh chữa lành vết thương trong tim anh.

Đừng quá nhớ thương đến người đã khuất làm gì, nó sẽ khiến anh nhớ nhung đến kiệt quệ đó!”
“Làm sao anh có thể quên được em đây?”
“Rất dễ! Chỉ cần trong đầu anh không ngừng nhớ đến khuôn mặt của cô gái đó, lập tức hình bóng ấy sẽ thay thế được nỗi nhớ trong anh về em!”
“Anh không muốn…”
“Anh cứ như vậy thì làm sao em ra đi một cách thanh thản được đây…”
“Anh…”
“Chẳng phải anh luôn muốn em một lần báo mộng sao?”
“Lệ San…”
“Ông xã, anh hiểu ý em mà, đúng chứ?”
“Anh… không thể…”
“Anh làm được mà!”
“Anh…”
“Lục Triết Tần mạnh mẽ quyết đoán của em đâu rồi?”
Lục Triết Tần im lặng, không hề đáp lại.
Khúc Lệ San thở dài, ôm lấy cổ của anh: “Anh làm được, đúng chứ? Hứa với em nha! Thay em chăm sóc Tiểu Đông, đồng thời phải yêu thương, cưng chiều người vợ mới! Đặc biệt, đừng xem cô ấy là kẻ thế thân!”
Lục Triết Tần muốn nói điều gì đó bỗng nhiên toàn thân cô gái từ từ tan biến.

Anh trừng mắt lớn, khoé môi giật liên tục, lắp bắp chẳng thể nói thành tiếng.
Đến lúc cả người Khúc Lệ San tan biến hoàn toàn, bóng đêm bao phủ, lúc bấy giờ anh mới nói một câu hoàn chỉnh.
“Khúc Lệ San, anh yêu em! Sẽ không ai thay thế được em trong lòng anh!”
“Dù kiếp này không có được nhau, nhưng nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ tìm thấy em trong hàng vạn người!”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện