Tạ Tri Vi bị bức ép đến đau nửa bên đầu.
Phô Mai và Mộng Mộng bị đánh tráo, để hắn cứu ra ngoài hai tên vô dụng. Trước mắt muốn quay trở về là chuyện tuyệt đối không thể nào, Vô Nhan đã ở trước mặt nhiều người như vậy hô to thân phận của mình, chứng minh Cửu Châu Vương chủ của hắn ta đã biết từ lâu. Con hàng này từ bốn năm trước luôn canh cánh trong lòng đối với chút tình cảm bé xíu giữa mình và Mục Hạc, bây giờ Mục Hạc lại bởi vì mình mà ngỗ nghịch với hắn...... Tất nhiên là hắn muốn mau mau diệt trừ mình cho sảng khoái, phải trốn gấp mới được.
Tạ Tri Vi thở dài, thế này vẫn còn chưa xong. Thứ khiến hắn không có cách nào nguôi ngoai, là ánh mắt nam chính nhìn hắn trước khi hắn rời đi, tựa như một mũi khoan cắm vào trong tim hắn một cách vững chắc.
Kỳ quái, đây rõ ràng chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết, một người xuyên việt như hắn chỉ cần đi theo cốt truyện là được, làm gì cần phải để tâm?
Nhưng mà nói đi phải nói lại, sự xuất hiện của hắn khiến cho nam chính thay đổi, do đó gián tiếp ảnh hưởng tới cốt truyện. Mà lần này hắn hành động liên tục, cứ như nước chảy bèo trôi không có nửa xu quan hệ. Ước nguyện ban đầu của hắn, cũng đã sớm không phải là vùi đầu đoạt diễn.
Tạ Tri Vi lần đầu tiên cảm nhận được, mình không phải là người xuyên qua, mà là trùng sinh ở một thế giới khác.
Cảnh tượng kinh thành phồn hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, người đến người đi xôn xao trong ngõ nhỏ, mùi hương bánh kẹo xông vào mũi thơm lừng, có trẻ nhỏ vui đùa ầm ĩ dưới cửa sổ, cũng có cụ già lưng còng dựa tường phơi nắng. Tất cả đều chân thật đến thế, cho dù họ chỉ là người qua đường làm bối cảnh nhưng họ đều đang sinh sống nghiêm túc, hắn có lý do gì nhìn đây thành một thế giới hư cấu?
Chậc, làm sao mà càng nghĩ càng triết học rồi?
Tạ Tri Vi cưỡng ép dừng lại, ánh mắt nhẹ lướt, thấy Lão Đỗ lén lút chuồn ra khỏi khách điếm.
Dựa theo khai báo của hai tên trộm mộ, bọn họ bị phủ Cửu Châu Vương bắt ngay lúc đang chào hàng linh tuyền ở chợ đen. Cửu Châu Vương chú trọng dưỡng sinh, linh tuyền tuy là món đồ bổ nhưng đặc biệt hiếm hoi. Ông ta cho người bắt Lão Đỗ và Mao Tử chẳng qua là muốn tìm ra nguồn gốc của linh tuyền. Cũng không biết vì sao, việc này khiến cho Mục Hạc cảm thấy hứng thú, sau một hồi nghiêm hình ép cung bọn họ đã nhận tội với Mục Hạc, bởi vậy mới lộ ra lời ngụy trang lung tung lúc trước của Tạ Tri Vi.
Phi thăng.
Khóe miệng Tạ Tri Vi giật một cái, Thảo Mãng Anh Hùng viết thiên tiểu thuyết này vốn thuộc loại truyện tu chân thăng cấp lưu cấp thấp, không có giả thiết đặc biệt cao cấp. Nói cách khác, thần tiên không hề tồn tại, cũng chưa từng có người nào phi thăng, các loại tiên ma linh tinh cũng đều là truyền thuyết lâu đời. Toàn văn lấy tìm kiếm tiên đạo làm tôn chỉ, nam chính từng bước một trở nên hùng mạnh, đứng càng lúc càng cao nhưng vẫn không thỏa mãn, hắn muốn trở thành người đầu tiên phi thăng trên thế giới này.
Cho nên đoạn kết của toàn văn, tuy đã có trong tay vạn dặm giang sơn, ba nghìn em gái, vẫn như cũ không cách nào bình ổn trái tim xao động của hắn. Hắn muốn đả thông một thế giới khác, tiếp tục truy tìm ý nghĩa thâm sâu của phi thăng.
Mà môi Tạ Tri Vi vừa hé mở, hai chữ "phi thăng" đã nhảy vọt ra ngoài. Lời này nếu như do người khác nói, người nghe tuyệt đối sẽ coi đó là lời của một tên thiểu năng trí tuệ, sẽ cười vào mặt một trận. Nhưng nó được thốt ra từ trong miệng loại nhân vật cấp bậc trọng yếu như Tạ Tri Vi hắn thì không giống nhau.
Khó trách về sau Mục Hạc không còn truy hỏi nguyên nhân hắn sống lại, hoá ra tiểu tử này cũng tin tưởng là hắn đã phi thăng.
Một thần tiên phi thăng, làm sao có thể đặt chuyện thế tục vào trong mắt? Chớ nói chi là loại chuyện tình yêu nho nhỏ thế này.
Cho nên, Mục Hạc ở trước mặt hắn mới có thể không tự tin như vậy, liên tục nhìn thấy ảo giác. Nói đến cũng thật mâu thuẫn, tiểu tử này một mặt vô cùng muốn giữ hắn ở lại, một mặt lại không thể tin rằng hắn sẽ ở lại.
Ừm...... Quả thật sẽ không ở lại.
Tạ Tri Vi nghĩ kĩ, cái vỏ bọc ngụy trang phi thăng dùng rất tốt, nếu có cơ hội để cho người trong thiên hạ đều biết, vậy sự tồn tại của hắn ở trên đời chính là độc nhất vô nhị.
—— phi thăng nhưng vẫn chơi không bằng nam chính (gạch bỏ).
Lúc này Mao Tử đẩy cửa tiến vào, cúi đầu ủ rũ nói: "Tạ chân nhân, ta không cản được Lão Đỗ."
Tạ Tri Vi quay đầu lại: "Lão Đỗ đi đâu?"
"Lão cầm theo bạc bán linh tuyền, nói cái gì sáng nay có rượu sáng nay say......" Mao Tử bĩu môi nói, "Từ tối hôm qua phát hiện tấm bảng hiệu sát vách đề ba chữ Diễm Hương Lâu, toàn thân lão đã không bình thường rồi."
Diễm Hương Lâu...... Cái tên này thật ngay thẳng, khiến người ta vừa nghe đã biết là chốn nào.
Tạ Tri Vi hắng hắng giọng, nghiêm mặt nói: "Mặc kệ lão đi, có điều tin tức trong kinh thành lan truyền rất nhanh, đừng để xảy ra chuyện gì là được."
Mao Tử gật gật đầu, sắc mặt lộ vẻ cảm kích: "Nói tới còn phải tạ ơn ngài, nếu không nhờ một quan tài linh tuyền kia, lúc này ta và Lão Đỗ khẳng định còn ở trong núi sâu đào mộ đổ đấu rồi."
"Nếu không phải tại linh tuyền, hai người các ngươi cũng sẽ không gặp tai ương bị tống vào lao ngục." Tạ Tri Vi thở dài, bỗng nhiên ý thức được cái gì, "Ngươi nói Cửu Châu Vương coi trọng dưỡng sinh mới hao hết tâm tư vơ vét linh tuyền...... Cho nên, linh tuyền trong quan tài của ta chẳng phải là......"
"Đúng vậy, đều bị bọn họ dùng." Mao Tử xòe ngón tay ra đếm đếm, thuộc làu như đếm bảo vật ở trong nhà, "Cửu Châu Vương này quyền thế ngập trời thuộc hàng nhất đẳng, tìm linh tuyền tuy nhiều nhưng có lẽ chỉ dùng để ngâm chân tắm gội. Những kẻ địa vị hơi thấp một chút, mới trực tiếp ngâm rượu thuốc uống. Tạ chân nhân, phân nửa rượu thuốc trong kinh thành, nói không chừng đều có linh tuyền trong quan tài của ngài đấy......"
Tạ Tri Vi vội giơ tay kêu ngừng: "Ta đã biết."
Ta xxxx, cái quan tài linh tuyền kia chẳng qua là tiện tay đưa một cái nhân tình, trôi qua là quên mất. Nào biết đâu, giới quyền quý trong kinh thành vậy mà lưu hành uống nước tắm của hắn......
Hình ảnh kia quá đẹp rồi.
Hai tên trộm mộ, dựa vào đầu cơ trục lợi quan tài nước tắm để làm giàu, cũng thật cố gắng.
Tạ Tri Vi đột nhiên hỏi: "Chỉ có điều Tạo Cực Thành thanh bần như vậy, vì sao các ngươi lại muốn đào mộ của ta? Trong đó vốn không hề có vật gì bồi táng."
"Bản thân chúng ta nào dám có ý