Tiếng đàn còn đang vang vọng, Tạ Tri Vi ngay cả một chút cũng nghe không lọt tai.
Hắn nhìn bình phong chằm chằm, chỉ thấy ánh nến dao động qua lại trên mặt vải trắng, phảng phất như đang đắm chìm trong khúc nhạc mỹ diệu. Mi tâm Tạ Tri Vi khẽ động, một cổ linh lực đột nhiên bắn ra, đem ly chén trên bàn đập mạnh lên trên bình phong.
Chỉ thoáng chốc, tiếng xé vải lần lượt vang lên hết đợt này đến đợt khác đã chặn ngang cắt đứt tiếng đàn. Thời gian chẳng qua trong chớp mắt, mặt vải màu sắc rực rỡ đã hóa thành mảnh nhỏ, bay lả tả rơi rụng giữa không trung. Chỉ còn lại giá đỡ bình phong đứng trơ trọi, phía sau rõ ràng là Mục Hạc đang ngồi ngay ngắn đánh đàn, còn có cô nương bị bạch quang bao bọc gần như thành kén nhộng.
Đáng thương thay, cô nương kia một lòng theo đuổi phong nhã, cố ý lấy lụa mỏng che mặt để tiếp đãi Tạ Tri Vi, hiện tại lụa mỏng bị bạch quang buộc chặt, dán kín kẽ ở trên mặt, ngột ngạt đến hôn mê bất tỉnh.
Mà Mục Hạc lòng không vướng bận, vẫn như cũ vùi đầu đánh đàn. Mười ngón tay lướt qua lại trên dây đàn, tựa như nước chảy mây trôi. Tiếng tạp âm xé rách bình phong sớm đã tan đi, tiếng đàn một chút cũng không loạn.
Tạ Tri Vi nhìn hắn nói: "Quả nhiên là ngươi."
"Sư tôn không tiếc trốn tới tận đây, để đệ tử tìm thật không dễ." Mục Hạc cười như không cười nhìn qua, thần sắc kia so với lúc gặp mặt ở trong mộng giống nhau như đúc.
Tạ Tri Vi hiểu rõ hỏi: "Ngươi đến hưng sư vấn tội sao?"
"Đệ tử nào dám." Vẻ mặt Mục Hạc bình tĩnh, tay đánh đàn chợt nhấn mạnh lên dây cung, làn điệu vốn đang thư thái nhẹ nhàng đột nhiên trầm lắng, âm tiết phát ra càng nặng đến chói tai. "Hôm nay đệ tử vì sư tôn mà đánh đàn, không biết sư tôn có cảm tưởng gì?"
Ở nơi như kỹ viện này, một bên uống rượu một bên nghe mỹ nam đánh đàn, có cảm tưởng gì......
Bao trọn đêm bao nhiêu tiền?
Khóe miệng Tạ Tri Vi nhỏ đến không thể phát hiện giật một cái, nói: "Vi sư là người mù âm nhạc, không biết thưởng thức tiếng đàn của ngươi."
"Đúng vậy......" Mục Hạc nhìn dây đàn dưới tay một chút, thấp giọng nói, "Năm đó cũng bởi vì biết chuyện này......"
"Cái gì?"
Tiếng đàn biến đổi càng thêm trầm trọng, mỗi một âm đều giống như đập vào thần kinh con người. Mục Hạc nhàn nhạt nói: "Tiệc tối năm đó trên Huyền Vân Sơn, sư tôn thẳng thắn thừa nhận mình là người mù âm nhạc, khiến cho đệ tử hiểu rõ, thì ra sư tôn cũng không phải là người hoàn mỹ. Cho dù...... Người trước kia vô cùng quan tâm đệ tử, nhưng đệ tử vẫn cảm thấy bản thân xa cách sư tôn cả vạn dặm. Nếu đệ tử có thể hơn sư tôn ở mặt nào đó, có lẽ...... Sư tôn ở trong lòng đệ tử, sẽ bớt đi một chút cao cao tại thượng."
Tạ Tri Vi càng nghe càng thấy không đúng.
Ngẫm lại đầu tiên là nam chính bị dính máu sói đen, sau đó lại không cẩn thận bắt gặp hắn tắm rửa, cuối cùng từ trong bi kịch của Thẩm U gặp được ấn tượng khắc sâu...... Nghĩ tới nghĩ lui, đây mẹ nó tất cả đều là nồi của cái đồng nhân văn kia! Thảo Mãng Anh Hùng ngươi là tên tác giả vô lương làm loạn tính hướng người ta!
Tạ Tri Vi nhịn không được nói: "Lúc trước không nên dẫn ngươi lên Huyền Vân Sơn."
"Không." Khóe miệng Mục Hạc hơi cong một chút, bình tĩnh nhìn qua, "Có lên Huyền Vân Sơn hay không, kỳ thật kết quả đều giống nhau. Trong bốn năm sư tôn không ở, đệ tử thâu đêm suốt sáng đều vẽ lại bút tích của sư tôn, khảy đàn làm đứt không dưới một trăm sợi dây, thậm chí học thuộc làu công pháp đọc ngược như nước chảy...... Mỗi khi có được chút thành tựu, đệ tử lại ảo tưởng nếu sư tôn vẫn còn, chắc chắn sẽ nhìn đệ tử bằng ánh mắt khác. Nhưng mà......"
Mục Hạc nói tới đây lại kéo khóe miệng xuống, ngón tay trên dây đàn bắn ra tiếng vang căng cứng.
Tạ Tri Vi giả vờ đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Thế này có gì hay mà phải nhìn bằng ánh mắt khác? Mỗi một nam chính truyện ngựa giống đều sẽ thông qua con đường khác nhau để có được một cái chuyển biến lớn động trời, ngươi thế này xem như là bình thường có biết không. Nếu như lúc trước ta sống lại nhìn thấy ngươi thân cận nữ sắc trái ôm phải ấp, ta tuyệt đối sẽ không keo kiệt chút nào mà dựng lên ngón tay cái cho ngươi!
Một chiếc lá liễu khô khốc rớt trên đầu vai Tạ Tri Vi, hắn mới phát giác tiết trời đã gần đến đầu đông.
Kỳ quái, trời đột nhiên trở lạnh như vậy, cửa sổ cũng mở bung ra, tại sao trên người vẫn còn khô nóng.
Lúc này, tiếng đàn đột ngột ngừng lại, Mục Hạc chậm rãi đứng dậy: "Hiện tại xem ra, cho dù đệ tử có mạnh hơn sư tôn thì thế nào, sư tôn vẫn như cũ là tiên nhân xa xôi không thể với tới. Mà đến cuối cùng, đệ tử chỉ có thể ở trong cái thế tục nước chảy bèo trôi này, trở thành một kẻ vô cùng hung ác."
Tạ Tri Vi đáp cho có lệ: "Ngươi cũng có thể lựa chọn làm một người tốt."
Đương nhiên, chuyện này là không có khả năng. Làm sao lại có chuyện nam chính hắc hóa trong truyện ngựa giống tẩy trắng biến thành người tốt?
Thế này thì thiết lập tính cách lệch hướng khỏi quỹ đạo nguyên tác quá nhiều, sẽ xoay chuyển toàn bộ bố cục của thế giới. Nam chính không hắc hóa sẽ nhất thống giang sơn như thế nào, ngay cả tự bảo vệ mình chắc cũng không làm được đi. Những khổ cực trong kiếp trước của hắn còn không phải là vết xe đổ sao?
Quả nhiên, thần sắc Mục Hạc thay đổi: "Người tốt?"
Tạ Tri Vi gật gật đầu, vừa muốn chỉ mình chính là "tấm gương" này.
Nhưng sau một khắc, Mục Hạc nháy mắt đã di dời đến trước mặt hắn, trong mắt một mảnh u ám: "Sư tôn lại muốn nói bóng nói gió, khuyên bảo đệ tử bỏ qua cho Tiểu sư thúc cùng với nữ nhân áo trắng kia. Nếu như ta khăng khăng không chịu thì sao?"
Tạ Tri Vi có chút ngơ ngáo, thế này đúng là mạch não kín như thần! Vốn dĩ muốn cùng nam chính hắc hóa nghiêm túc thảo luận một chút đề tài tương đối có chiều sâu, về sau có đoạt diễn nữa, cũng có thể nắm chắc biến hóa tâm lý của hắn. Làm sao mà từ phương diện triết học đột nhiên chuyển qua