Tạ Tri Vi đột nhiên ngồi dậy, không ngờ tác động tới chỗ đau ở phía sau, hắn khó chịu rên một tiếng lại ngã ngồi trở về.
Mục Hạc đang dùng giọng ấm áp thì thầm tâm sự, thấy thế vành mắt lập tức đỏ lên. Hắn chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu nói: "Đệ tử lại chọc cho sư tôn không vui...... Không sai, có ai lại đem chuyện trong mộng ra để giải thích, nhất định sư tôn sẽ cho là đệ tử bị điên rồi."
Tạ Tri Vi vội vàng kéo cổ tay của hắn: "Ngươi đừng có đoán mò, vi sư...... chẳng qua là cảm thấy, giấc mộng này của ngươi quá mức thê thảm."
Móa! Nhân sinh thay đổi quá nhanh tới quá mãnh liệt, thời gian lâu như vậy giờ phút này hệ thống rốt cuộc đã chịu làm một chuyện có nhân tính!
Năm ngôi sao là động lực lớn nhất để hắn cố gắng đoạt diễn, không nghĩ tới còn chưa kịp ra tay, nó đã đầy rồi. Tạ Tri Vi nhanh chóng hiểu được, tất cả đều nhờ có Mục Hạc làm nam chính cho nhiều hỗ trợ.
Không thể thay thế. Đây chính là nguyên chủ, là loại nhân vật phù dung sớm nở tối tàn mà bất kể thế nào cũng không thể trèo lên cao.
Trong nguyên tác, Đạm Đài Mộng thân là nữ chính bởi vì không quen nhìn Mục Hạc tàn nhẫn cố chấp mà rời đi, Mục Hạc cũng chỉ nhàn nhạt nói một tiếng "Cũng tốt, từ đây trong lòng không còn vướng bận nữa.". Sau đó đưa lưng về phía hoàng hôn, không hề quay đầu mà hướng về phía phương hướng ngược lại càng đi càng xa, trở thành hình ảnh cuối cùng của bộ truyện《 Tiên Đế Tái Lâm 》.
Mà bây giờ nam chính nói với hắn câu tỏ tình "như cá với nước, mất đi sẽ chết" vừa văn nghệ lại thâm tình như vậy, trong nguyên tác nữ chính cũng chưa có được cái vinh hạnh đặc biệt này.
Bởi vậy, tăng một lúc đầy ba ngôi sao thoạt nhìn như bật hack, kỳ thật cũng là hợp tình hợp lý.
Nhìn nước mắt đảo quanh trong hốc mắt Mục Hạc, Tạ Tri Vi không khỏi đỡ trán. Nói thiết lập tính cách của nam chính sụp đổ đi, nhưng sau lưng tên nhóc này ngược đãi Mộng Mộng và Phô Mai, lúc ra tay giết chết kẻ thù thì lạnh lùng tàn nhẫn hơn so với nguyên tác. Nói không sụp đổ đi, bộ dáng này của hắn có chỗ nào giống với nam chính đầy bá khí trong truyện ngựa giống, có nam chính truyện ngựa giống nào vì tình cảm mà đòi chết đòi sống không?
"Giấc mộng này, quả thật nghĩ lại mà kinh hãi." Mục Hạc kéo khóe miệng lên, "Trong mộng, sư tôn đem đệ tử giao cho Bạch Kiến Trứ, về sau Bạch Dự lừa gạt lòng tin của đệ tử, cướp đi ngọc bài mà mẹ lưu lại, thay thế thân phận của đệ tử. Rồi sau đó...... Trình Đạo Tú đưa canh cá tới cho đệ tử uống......"
Tạ Tri Vi đột nhiên nói: "Vi sư biết."
Mục Hạc kinh ngạc ngẩng đầu, Tạ Tri Vi nhịn đau ngồi dậy, chụp xuống bàn tay hắn: "Ngươi lúc trước đã chịu nhiều đau khổ, giấc mộng kia của ngươi cũng thật tàn khốc, nhưng tất cả đều đã là quá khứ. Mà nay thân phận ngươi phú quý vinh hiển, tu vi cao thâm, một chút cá tôm đã không thể gây tổn thương cho ngươi."
Mục Hạc cắn môi không nói lời nào. Tạ Tri Vi đối với chuyện cá chép băng lúc trước vẫn luôn canh cánh trong lòng, liền hỏi: "Có biết vì sao ngày ấy vi sư lựa chọn cho ngươi ăn cá chép băng không?"
Mục Hạc trầm mặc một lát, nói: "Đệ tử ngu dốt."
Tạ Tri Vi nhìn hắn: "Ngày ấy ta nếu muốn chạy, lấy lại linh lực đã độ cho ngươi chẳng phải càng trực tiếp hơn sao?"
Lúc trước Mục Hạc không nghĩ tới vấn đề này, bây giờ nghe Tạ Tri Vi chỉ ra, nghĩ lại mà thấy sợ hãi. Nếu Tạ Tri Vi thật lòng muốn vứt bỏ hắn không thèm để ý, có thể đi thẳng một mạch, không cần phải quay trở về độ linh lực cho hắn. Nếu Tạ Tri Vi quyết tâm muốn chế phục hắn, có thể trực tiếp rút đi linh lực, lấy tình hình của hắn lúc đó, chắc chắn sẽ không có cách nào gây nên sóng gió. Làm sao có cơ hội tiến vào mộng cảnh của Tạ Tri Vi, càng đừng nói đến đuổi theo dùng huyễn cảnh vây khốn người.
Mục Hạc khe khẽ nói: "Là...... Đệ tử quá ngốc."
"Đâu chỉ là ngốc." Tạ Tri Vi thở dài, "Cứu người như cứu hoả, nếu là ngày xưa vi sư tất nhiên không chút do dự. Nhưng lần này, cho dù biết ngươi sẽ không có việc gì, nhưng vẫn chần chờ."
Mục Hạc chậm rãi nâng mí mắt lên. Đúng vậy, tấm lòng sư tôn luôn luôn từ bi. Bốn năm trước ở trên Nhất Bộ Nhai, người đã phấn đấu quên mình vì nhân sĩ chính phái, đứng ra một mình nghênh chiến với Ma Tông. Hiện giờ sư tôn muốn cứu Sở Tri Thị và Đạm Đài Mộng, còn phải lo trước lo sau, nghĩ ra một cái biện pháp có thể ổn định hắn nhưng lại không gây tổn thương cho hắn.
Vậy mà hắn cứ một mực nghĩ người có ác ý, lúc ấy lại cho rằng sư tôn muốn giết hắn.
Ánh mắt Mục Hạc mềm mại xuống, hắn khẽ nói: "Đệ tử có lỗi với sư tôn, sau này đệ tử...... sẽ không nghi ngờ sư tôn nữa."
Tạ Tri Vi gật đầu, khóe miệng nổi lên một nụ cười hài lòng.
Ngươi có hoài nghi cũng vô dụng, vi sư đã có đủ năm ngôi sao rồi biết chưa.
Hôm nay không thể không vui vẻ! Nhất định phải ăn chút đồ ngon chúc mừng một chút. Năm ngôi sao, đây chính là muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Mục Hạc dùng một tay ôm hắn vào trong ngực, chỗ đau nhức phía sau bị liên lụy, Tạ Tri Vi đau đến co giật cả mặt. Hắn nghe thấy Mục Hạc nói: "Đệ tử sẽ thả Tiểu sư thúc, sẽ chữa trị cánh tay cho ngài ấy, về sau cũng không tiếp tục làm khó ngài ấy nữa."
Giày vò nửa ngày cuối cùng cũng thông suốt, sớm nên như thế.
Tạ Tri Vi hỏi: "Còn gì nữa không?"
Mi tâm Mục Hạc khẽ động, dù cho không muốn, nhưng vẫn nói: "Đệ tử cũng sẽ thả nữ nhân áo trắng kia."
Tạ Tri Vi gật đầu nói: "Nếu có yêu cầu, vi sư bất cứ lúc nào cũng có thể độ linh lực cho ngươi, Kim Liên không cần nóng vội."
"Đệ tử tuân mệnh." Mục Hạc đáp ứng, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Nếu có sư tôn ở đây, Kim Liên kia không cần cũng được. Nghĩ đến về sau Tạ Tri Vi sẽ lưu lại bên người, thỉnh thoảng sẽ vì lo lắng hắn bị ảo giác mà cầm tay hắn độ linh lực. Hắn liền hận không thể khiến Đạm Đài Mộng đi càng xa càng tốt, Kim Liên cũng mau mau biến mất trên đời này.
Tạ Tri Vi lại nói: "Ngươi mới vừa nói hai chuyện nhưng vẫn còn chưa đủ."
Mục Hạc giật mình, lắc đầu: "Đệ tử...... Nghĩ không ra còn có chuyện gì cần phải làm."
Không thể không nói, nam chính ngoan ngoãn nghe lời, thẹn thùng mềm mại đáng yêu, lại tự mang bộ dáng tiên khí u buồn...... Quả thực là tiểu tiên nữ nhập vào người.
Tạ Tri Vi nhịn không được ho khụ một tiếng, thành khẩn nói: "Vi sư đói bụng, nhưng vi sư không có tiền."
Nhưng hắn không biết, bản thân hắn lúc này ở trong mắt Mục Hạc lại là bộ dáng gì.
—— vết thương khắp người, vừa y phục không chỉnh tề, lại nghiêm trang than thở nghèo khó. Mục Hạc không biết phải làm sao thì mới tốt, nhịn không được sáp tới gần, hôn lên trên mặt hắn. Lúc đầu dự định chỉ hôn một chút thôi, lại không dừng được, cứ thế hôn mặt Tạ Tri Vi cho đến khi biến dạng. Sau đó mới lưu luyến buông ra, "Sư tôn muốn ăn cái gì, đệ tử lên trời xuống đất cũng sẽ tìm cho người."
Tạ Tri Vi mặt đầy hắc tuyến, mới cho hắn một chút mặt mũi thì hắn đã được đà lấn tới rồi!
Đều là đàn