Vì phòng ngừa Cửu Châu Vương hoặc người nào khác lại đến sinh thêm phiền phức, đoàn người Tạ Tri Vi tạm thời rời khỏi kinh thành, tìm một tiểu điếm làm chỗ dừng chân. Nhân dịp này, Tạ Tri Vi và Nhan Tri Phi cùng nhau chia sẻ tin tức mà mình đang có.
Hắn mới biết được, thì ra trận phong ba này không phải là ngẫu nhiên.
Sở Tri Thị mất tích ở Phi Hoa Trấn, đám đệ tử lòng nóng như lửa đốt, tìm kiếm suốt hai ngày không có kết quả. Có mấy đệ tử cơ trí bắt đầu cảm thấy không đúng, sư tôn nhà mình không phải chưa từng bị thương nặng như vậy, nhưng chưa có lần nào biến mất không chút tăm hơi ở dưới mí mắt bọn hắn. Vả lại, chuyện Nhị sư bá khởi tử hồi sinh ngay cả sư tôn cũng không rõ nguyên do. Đủ loại không tầm thường khiến cho bọn hắn không dám giấu diếm, cuống quýt trở về Đạo Tông báo cho Nhan Tri Phi biết.
Nhan Tri Phi càng nghe càng thấy ly kỳ, Sở Tri Thị bị bẻ gãy cánh tay không phải là chuyện nhỏ, huống chi đám tiểu đệ tử này còn đồng loạt nhắc tới "Nhị sư bá". Hắn vốn còn đang do dự, định bụng để Hạ Tri Ỷ xuống núi tìm hiểu một phen. Nhưng không ngờ rằng, không quá một ngày, lại có người cắm một thanh kiếm trước cửa sơn môn.
Thân kiếm xuyên qua một tờ giấy, phía trên đại khái viết Sở Tri Thị bị nhốt trong phủ Cửu Châu Vương, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc. Phần lạc khoản thế mà lại đề ba chữ Tạ Tri Vi.
Tuy rằng đó không phải là bút tích của Tạ Tri Vi, nhưng nghi vấn trong lòng Nhan Tri Phi càng lúc càng dày đặc. Dẫu sao thì ngày ấy sau khi Mục Hạc và Thu Trọng Vân rời khỏi, mộ phần Tạ Tri Vi trống không, mấy gã Ma Tông kia lại không thể giải thích được gì. Mặc kệ Tạ Tri Vi còn sống hay đã chết, Nhan Tri Phi cảm thấy, bản thân mình nhất định phải tới phủ Cửu Châu Vương hỏi cho rõ ràng.
Nào biết được, tới cửa không chỉ có Đạo Tông bọn hắn, còn có đám người Lục Ôn này.
Ngoài dự đoán chính là, Cửu Châu Vương rất thẳng thắn thừa nhận Sở Tri Thị đang ở trong phủ của ông ta. Có điều nếu muốn Sở Tri Thị bình yên vô sự, Đạo Tông phải đi theo cùng tới khách điếm kia một chuyến. Nhưng Nhan Tri Phi há lại dễ bị lừa như vậy? Dưới yêu cầu khăng khăng của hắn, Cửu Châu Vương đồng ý cho hắn đứng ở ngoài lao tù xa xa nhìn Sở Tri Thị và Đạm Đài Mộng. Nhan Tri Phi lúc ấy rất muốn cướp người đi, nhưng bên ngoài lao tù có kết giới, hắn biết rõ căn bản không thể cướp thành công.
Lúc này Cửu Châu Vương lại nói, mời hắn tới khách điếm, chính là vì gặp gỡ Tạ Tri Vi. Do đó, Nhan Tri Phi nghe theo yêu cầu của Cửu Châu Vương, thứ nhất có thể bảo vệ Sở Tri Thị tạm thời không gặp việc gì, thứ hai còn có thể nhìn thấy Tạ Tri Vi.
Cho dù Cửu Châu Vương có đang lừa hắn, suy tính lợi hại, hắn cũng không có lựa chọn nào khác.
Nào biết cuối cùng thật đúng là nhìn thấy Tạ Tri Vi.
Nhưng tâm trạng Nhan Tri Phi hết sức phức tạp —— Lục Ôn và Tạ Tri Vi có khúc mắc rất thâm sâu. Người này cũng coi như thông minh, không tìm xúi quẩy bên phía Đạo Tông, suốt dọc đường chỉ thì thầm sau lưng với Cửu Châu Vương. Giọng điệu thì cố ý nói bóng nói gió đúng lúc truyền tới tai Đạo Tông bên này, Hạ Tri Ỷ mấy lần tiến lên tranh luận, lúc này mới chịu thu lại bớt.
Bởi vậy, Nhan Tri Phi sau khi nhận ra Tạ Tri Vi ngay từ ánh mắt đầu tiên, đã trực tiếp đuổi hắn đi.
Thật là hấp tấp xông vào bẫy rập.
Tạ Tri Vi và Nhan Tri Phi bắt ra được hai điểm đáng ngờ. Thứ nhất, là người phương nào đem tờ giấy kia cắm lên sơn môn của Đạo Tông. Thứ hai, có rất ít người biết chuyện liên quan tới Hắc Liên, càng sẽ không có người tìm ra mối liên hệ giữa bệnh điên của Lục Chiêm Vân và Hắc Liên, là ai nói cho Lục Ôn biết?
Tạ Tri Vi linh quang chợt lóe, đem chuyện hai tên trộm mộ kể lại cho Nhan Tri Phi nghe.
Nhan Tri Phi nhíu mày: "Nói cách khác, đến nay cũng không biết kim chủ nhờ bọn họ tới quật mộ là ai?"
"Không sai." Tạ Tri Vi trầm ngâm nói, "Trùng hợp là, đúng ngay lúc này Mao Tử và Lão Đỗ đều bị sát hại dã man. Nghĩ chắc là vị kim chủ này muốn giết người diệt khẩu."
"Cũng chỉ có cách nói này mới giải thích thông suốt." Hạ Tri Ỷ cũng nói, "Hôm nay Cửu Châu Vương một mực mưu hại Nhị sư huynh, thật đáng khả nghi, chắc không phải hắn ta chính là kim chủ kia đi?"
"Không có chứng cứ, chớ nên kết luận chủ quan." Nhan Tri Phi sắc mặt ngưng trọng, "Tri Vi, may mà đồ đệ kia của đệ lương tâm chưa mất, thay đệ gánh trách nhiệm, nếu không...... Đúng rồi Tri Vi, đệ khởi tử hồi sinh, vì sao trước đó không tới gặp ta? Lại muốn trốn tránh?"
Bởi vì lúc đó sợ chết! Mặc dù bây giờ ngẫm lại, kỳ thật trực tiếp trở về Đạo Tông cũng không tệ, chạy ngược chạy xuôi cũng không thấy trợ giúp cho cốt truyện được bao nhiêu.
Dù sao nam chính đã cong thành như vậy rồi.
Tạ Tri Vi ho khụ một tiếng, vừa định nói cái gì đó cho có lệ, lại nghe Nhan Tri Phi nói: "Cũng đúng, đệ lo lắng cho tên đồ đệ kia, tất nhiên là trước tiên muốn đi gặp hắn. Hôm nay hắn bảo vệ đệ bằng mọi cách, cũng coi như ở hiền gặp lành. Nhưng đệ nhớ kỹ, mọi việc vẫn phải lấy Đạo Tông làm trọng."
"Vâng, Đại sư huynh." Tạ Tri Vi âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Nhan Tri Phi chỉ nói đúng một nửa, lúc ấy không phải không buông bỏ được nam chính, lúc ấy là không buông bỏ được cốt truyện.
Tạ Tri Vi tranh thủ thời gian gõ mở hệ thống, click vào khung chat.
Thảo Mãng Anh Hùng cực kỳ kích động tiếp chuyện: "Thần tượng, xong việc rồi hả?"
Tạ Tri Vi mặt tối sầm: "Xong ông nội cậu!"
"Khụ, xem ra là xong việc rồi......" Thảo Mãng Anh Hùng lúng ta lúng túng nói, "Đã qua bốn ngày, thần tượng anh...... Ừm...... Còn khỏe không?"
Tạ Tri Vi cười lạnh: "Có khả năng sao, bốn ngày? Nam chính có thể kéo dài lâu như vậy sao?"
Thảo Mãng Anh Hùng kích động lên: "Đương nhiên! Đừng nói là bốn ngày, mười ngày cũng không đáng kể! Anh đừng quên đây chính là ngựa giống, thiên phú dị bẩm! Trong nguyên tác lần đầu tiên làm với em gái cũng không cần xem sách hướng dẫn, người ta còn biết làm như thế nào!"
"Trách không được......" Tuy rằng thô bạo, thủ pháp cũng khá thành thạo.
Thảo Mãng Anh Hùng không cam lòng truy vấn: "Nói như thế nào cũng là lần đầu tiên nha thần tượng, nam chính khó khăn biết bao...... Rốt cuộc là mấy ngày vậy?"
Tạ Tri Vi đầu đầy hắc tuyến: "Ba! Ngày!"
"A ha ha, cũng không kém nha." Thảo Mãng Anh Hùng giống như một bà tám tiếp tục hỏi, "Thế nào rồi thần tượng, thấy anh bình tĩnh như vậy, bị XXX cũng không nói một câu nam chính không tốt, nghĩ chắc là cảm giác kia nhất định là không tồi ha."
"Cút đi." Tạ Tri Vi nhàn nhạt nói, "Đời trước nói như thế nào cũng hơn ba mươi, có cái gì mà chưa từng gặp. Còn không phải là bị...... Tôi lại không phải là con gái, chẳng lẽ phải đòi chết đòi sống khóc sướt mướt sao?"
"Nói vậy cũng phải, vậy thần tượng kế tiếp anh dự định làm thế nào, là làm bộ cái gì cũng chưa từng xảy ra, hay là trốn tránh?"
"Vì sao phải trốn tránh?"
"Anh không sợ hắn lại mang anh ra......"
Tạ Tri Vi xua xua tay: "Hắn tạm thời không có tâm tư này đâu, trước mắt có lẽ có chút phiền toái."
Thảo Mãng Anh Hùng sửng sốt: "Hả? Chuyện gì cơ?"
"Trao quyền cho cậu, tự mình xem đi."
"Được rồi!"
Năm phút đồng hồ sau, Thảo Mãng Anh Hùng một bên chép miệng, một bên click mở khung chat: "Thần tượng, cốt truyện này...... Thật là tôi do viết ư?"
"Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai?" Tạ Tri Vi ngoài cười nhưng trong không cười, "Có thật là trong lòng cậu không hiểu gì hết không?"
"Thế nhưng thế nhưng...... Tôi thề với trời đây không phải là đồng nhân văn, tại sao lại chạy lệch nghiêm trọng đến như vậy? Tên Lục Ôn kia không phải nhân vật nước tương sao, còn có Cửu Châu Vương Doãn Thương Sơn, đậu xanh đây đều là