Dứt lời, không quan tâm nhóc ăn mày có phản ứng như thế nào, nàng và Hạ Tri Ỷ cất bước rời đi.
Nhóc ăn mày giơ cao đường nhân bị bỏ rơi giữa khoảng không, tựa như một đóa hoa dại không người thăm hỏi.
"Tỷ tỷ......"
Lúc này Đạm Đài Mộng mặc một thân áo trắng rách nát, khác biệt so với váy áo thô mộc mấy ngày trước đó. Nhưng biến hóa lớn nhất vẫn là thái độ của nàng, lạnh lùng như băng, quả thực như một người hoàn toàn khác.
Nhóc ăn mày vô ý thức liếc nhìn đường nhân trong tay, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, lớn tiếng hô hào: "Tỷ tỷ! Đường nhân này rất ngọt, trước kia tỷ từng mua cho đệ rồi! Đệ không có gạt tỷ đâu!" Nó một bên kêu, một bên chạy theo, nhưng bước chân Đạm Đài Mộng vẫn không có dấu hiệu chậm lại.
Người trên đường đến đi ngược xuôi, nhóc ăn mày thở hổn hển xuyên qua đó, không chú ý để cho đường nhân lắc lư đánh lên thân mình người qua đường. Người kia bị dính một mảng đường sền sệt trên quần áo, hắn ta tức khắc chửi ầm lên: "Thằng nhóc khốn nạn không có mắt này, chạy đi tìm chết sao? Làm bẩn y phục của lão tử rồi, ngươi có bồi thường nổi không?"
Nhóc ăn mày tức thì ngây người, nhìn thẳng vào vạt áo của hắn ta, một câu cũng không trả lời.
Người kia có cảm giác oai phong bị xem nhẹ, lông mày dựng lên: "Móa, ngươi câm à?" Hắn ta quăng một cái tát vào mặt nhóc ăn mày, khiến nó lảo đảo ngã xuống đất.
Khóe miệng nhóc ăn mày rách nứt, gương mặt sưng đỏ, có lẽ là vô cùng đau đớn, nó trực tiếp gục trong bụi đất khóc rống lên. Người đi đường chung quanh ngạc nhiên ngừng chân vây xem, Đạm Đài Mộng rốt cuộc dừng bước, dường như có ý định xoay người. Tạ Tri Vi vội bước nhanh tới, do dự có nên nhúng tay hay không, nhưng hắn càng muốn xem phản ứng của Đạm Đài Mộng.
Thế nhưng không như ước nguyện của hắn, Hạ Tri Ỷ vỗ vào thân Ngữ Băng Kiếm một cái, một luồng hàn khí lạnh thấu xương bắn thẳng tắp về phía tên đánh người. Âm thanh xé vải dần dần vang lên, chỉ trong chớp mắt, quần áo trên thân người này đã thành giẻ rách. Lần này đừng nói là vấn đề bẩn hay không bẩn, toàn thân người này ngoại trừ hai nơi quan trọng tất cả đều lộ ra hết.
Hắn ta vừa kinh vừa giận: "Ngươi con đàn bà đanh đá này...... A đau ——"
Tác phong của Hạ Tri Ỷ từ trước đến nay đều mãnh liệt, không đợi người kia mở miệng lên án hết câu, vỏ kiếm Ngữ Băng Kiếm đã bay qua đánh vào mặt hắn. Gương mặt hắn rất nhanh đã có thêm hai đốm bầm đen.
Mắt thấy người kia bị đám đông giễu cợt bỏ chạy trối chết, Đạm Đài Mộng lại kế thừa bản tính không màng danh lợi của Hạ Tri Ỷ tiếp tục đi về phía trước, Tạ Tri Vi âm thầm thở dài. Nhóc ăn mày vẫn còn ngồi đó khóc, nó kéo mấy miếng đường nhân vỡ vụn trên mặt đất ghép lại với nhau, nhưng sau khi ghép lại xong toàn bộ, nó khóc càng thêm hung tợn.
Tạ Tri Vi ngồi xổm xuống, nói với nó: "Thứ này đã không còn ăn được nữa, trên mặt ngươi có vết thương, nước mắt sẽ khiến vết thương càng đau hơn."
Nhóc ăn mày hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía hắn, rất nhanh đã nhận ra: "Ngài không phải...... là cái người đi cùng với tỷ tỷ......" Trong miệng nó có máu, vừa há miệng máu đã men theo cổ chảy xuống.
Tạ Tri Vi có chút không đành lòng xem tiếp, dự định dẫn nó đi tìm chỗ băng bó, nhưng sờ trên người một xu cũng không có. Hắn đỡ trán nghĩ nghĩ, quyết định đưa nó lên xe đi tìm thuốc—— từ sau khi dung nhập vào thế giới này, tại sao càng ngày càng thích lo chuyện bao đồng thế nhỉ?
Nhan Tri Phi vốn đang ngồi trên xe tĩnh tọa chờ đợi, thấy Tạ Tri Vi mang theo một đứa nhỏ vô cùng bẩn thỉu trở về, nghi hoặc hỏi: "Tri Vi, đệ làm cái gì vậy?"
Tạ Tri Vi vì thế đem chuyện vừa mới xảy ra thuật lại, lúc nhắc đến Đạm Đài Mộng, nhóc ăn mày nhịn không được lại đỏ vành mắt, mà lúc nhắc đến việc nó bị đánh, nó ngược lại không có phản ứng gì quá lớn.
Nhan Tri Phi nhíu mày nói: "Cũng không thể trách Đạm Đài cô nương bạc tình. Nàng vất vả khổ sở mới đến được dưới chân núi, lại bởi vì đồ đệ của đệ mà cửu tử nhất sinh, đợi đến khi khôi phục ký ức thì Xích Viêm đã bỏ mạng, khiến nàng không có nơi để trả thù. Nàng trầm uất trong lòng, khó tránh khỏi lạnh nhạt."
Tạ Tri Vi thầm nghĩ, đâu chỉ là trầm uất, Mộng Mộng chính là nữ chính cao lãnh trong nguyên tác. Mất trí nhớ trở thành ngốc bạch ngọt mới là ngoài ý muốn, hiện tại đây là khôi phục lại bản tính.
Sở Tri Thị vốn đang xoa bóp cánh tay, nghe thấy vậy nhịn không được nói: "Nha đầu này cứ như bị người ta đoạt xá, trước kia luôn miệng gọi tiền bối tới tiền bối đi, bây giờ lạnh như băng gọi thành chủ, nghe không quen chút nào, cũng không biết về sau còn có thể tốt hay không."
Nhóc ăn mày vừa mới hít mũi, trên mặt lại có hai dòng nước mắt chảy dài. Sở Tri Thị vừa thấy, mất hứng nói: "Chỉ biết khóc lóc, chút tiền đồ này chỉ có thể ăn xin mà thôi."
Nhan Tri Phi trách cứ: "Tri Thị, sao đệ lại nói như thế?"
Nhóc ăn mày dùng sức lau lau mặt, đứng lên muốn xuống xe ngay, nhưng nó đã đói bụng một hai ngày, vừa rồi lại bị đánh, vừa cất bước đã bắt đầu lảo đảo, mắt thấy sắp phải ngã vào người Tạ Tri Vi. Sở Tri Thị một phen níu lại, miệng chậc một tiếng: "Nếu thật sự có cốt khí thì đừng để bị đánh, ở đây giận dỗi để được cái gì?"
Nhóc ăn mày giãy giụa không thoát ra được, uất nghẹn đến gương mặt đỏ bừng lên: "Ta...... Ta không biết quyền cước! Không, không ăn xin thì có thể làm cái gì? Đi khuân vác...... Bọn họ chê ta đầu thấp không có sức......" Nó nói chưa hết câu, giọng nói lại bắt đầu nghẹn ngào.
Quả thật, nó xanh xao vàng vọt giống như một đầu củ cải, trông dáng vẻ cũng chỉ bảy tám tuổi, làm lao động trẻ em người khác còn sợ lỗ vốn.
Tạ Tri Vi và Nhan Tri Phi liếc nhìn nhau, trong mắt từng người đều có không đành lòng. Sở Tri Thị nhướng mày, bỗng nhiên nói: "Ta dạy cho ngươi."
Nhóc ăn mày đè ép tiếng nức nở, miệng quật cường nói: "Ngươi có thể dạy ta cái gì?"
"Quyền cước."
Nhóc ăn mày tức khắc ngẩng đầu, đôi mắt trợn thật to.
Tạ Tri Vi kinh ngạc nói: "Tiểu sư đệ, ý gì vậy?"
"Đương nhiên là ý trên mặt chữ." Sở Tri Thị buông nhóc ăn mày ra, lười nhác dựa trở lại vách thùng xe: "Tuy nói là căn cốt tầm thường, nhưng tuổi tác còn nhỏ, có thể chậm rãi dạy dỗ."
Nhóc ăn mày ngơ ngẩn tựa như đang nằm mơ, không biết nên có phản ứng gì. Tuy rằng nó còn nhỏ tuổi, thân phận địa vị thấp kém, nhưng từ trong đối đáp của bọn họ cũng hiểu được sơ sơ, mấy người trước mắt này đều là tiên nhân Đạo Tông trong truyền thuyết. Mới vừa rồi nó giận dỗi muốn xuống xe, nghĩ rằng tiên nhân chắc chắn sẽ không quan tâm tới nó nữa, nào biết người này thoạt nhìn tính tình kém cỏi nhất, lại muốn thu nó làm đồ đệ.
Thẳng đến khi Tạ Tri Vi vỗ nó một cái : "Còn không mau gọi sư tôn."
Nó ngơ ngác mở miệng nói: "Sư, sư tôn."
"Ừm." Sở Tri Thị nhàn nhạt lên tiếng, làm đủ bộ tịch.
Nhóc ăn mày mới vừa rồi còn rất có khí thế, lúc này ngược lại co quắp lên, vò vò góc áo không biết phải làm sao. Nhan Tri Phi không phản đối, chỉ nói với Sở Tri Thị: "Nếu đã thu nhận nó, cũng nên cho cái tên."
"A đúng." Sở