Móa, tại sao Cửu Châu Vương lại tới đây?
Tạ Tri Vi ngạc nhiên nhìn về phía Mục Hạc, nhưng đôi mắt Mục Hạc chỉ hơi hơi trợn to, hiển nhiên là không hiểu rõ tình hình. Hắn quay người lại, cũng không nói tiếp, chỉ nheo mắt nhìn về hướng Đại Hùng Bảo Điện.
Một đám người đi ra từ trong điện, Cửu Châu Vương luôn luôn tiền hô hậu ủng lần này lại xen lẫn trong đám người. Nếu không phải trên người ông ta mặc áo bào rồng cuộn vô cùng bắt mắt, cái chỗ đứng kia so với diễn viên quần chúng không có gì khác nhau.
Tạ Tri Vi phiền muộn tới cực điểm, đậu xanh không phải ngươi nói đã thương lượng với cha ngươi xong rồi sao? Thương lượng cái gì vậy? Sao mặt của ông ta còn kéo dài hơn?
Nhưng khi Tạ Tri Vi nhìn về phía trước đám đông, phiền muộn nháy mắt biến thành kinh ngạc.
Người dẫn đầu vậy mà lại là Doãn Thương Sơn với ý cười dạt dào.
Tại sao là con hàng này? Gần đây ông ta diễn hơi bị nhiều, sao trong nguyên tác không thấy chạy ra nhảy nhót?
Hai tông phái Đạo Tông và Thiền Tông vừa mới thoát hiểm, còn đang ở trước điện kiểm kê nhân số, lúc này cũng đều sửng sốt. Độ Sinh nghi hoặc hỏi: "Vương gia?"
Cửu Châu Vương gật đầu với Độ Sinh: "Đại sư, có nhiều quấy rầy rồi."
Mấy tên đệ tử cẩn thận từng li từng tí đặt Sở Tri Thị nằm dưới mái hiên, mà sắc mặt Sở Tri Thị trắng bệch, toàn thân đều là máu, sớm đã bất tỉnh nhân sự. Doãn Thương Sơn lập tức thu hồi ý cười trên mặt, giật mình hỏi: "Sở Thành chủ bị làm sao vậy?"
Không có người trả lời ông ta, Nhan Tri Phi chỉ trầm khuôn mặt cùng Hạ Tri Ỷ thay nhau độ linh lực cầm máu cho Sở Tri Thị. Lúc trước hắn ta bị thương, cho dù cánh tay bị treo cũng tỏ ra điềm nhiên không có việc gì tự cao tự đại trước mặt các đệ tử, người khác làm sao thấy được dáng vẻ tiều tụy này của hắn. Các đệ tử yên lặng đứng thành một vòng, trong đó mấy đệ tử Càn Dương Thành càng thêm đỏ mắt, nhưng bọn họ vẫn không phát ra một tia âm thanh nào, chỉ có nước mắt ngăn không được đảo quanh trong hốc mắt mà thôi.
Nhan Tri Phi thân là chưởng môn Đạo Tông, lần này dẫn dắt môn hạ đệ tử xuống núi, dọc theo đường đi khúc chiết gập ghềnh, gần như không gặp được chuyện gì hài lòng. Vẻ mặt hắn đối với những người tâm địa gian xảo trên triều đình này không hề dễ chịu: "Hôm nay Thiền Tông gặp cảnh tai bay vạ gió, Cửu Châu Vương giá lâm lúc này, có gì chỉ giáo?"
Cửu Châu Vương vốn đang mặt mũi âm trầm, một bộ dáng vẻ hùng hổ khí thế, nghe thấy câu chất vấn không mấy thiện cảm này của Nhan Tri Phi, sắc mặt liền ngưng trọng khác thường, trả lời quanh co: "Chính bởi vì Thiền Tông gặp nạn, bổn vương...... đặc biệt tới thăm hỏi."
Những lời này trăm ngàn chỗ hở, Hạ Tri Ỷ cũng không bận tâm tới thể diện của ông ta, nói ngay tại trận: "Tuy kinh thành cách Thiền Tông không xa, nhưng vương gia tới không khỏi quá nhanh đi. Phải biết từ lúc chuyện xảy ra cho đến bây giờ, thời gian không quá hai nén hương."
Hạ Tri Ỷ vừa vạch trần, tên ngốc cũng cảm thấy cổ quái. Thiền Tông lúc trước không phải chưa từng được thăm hỏi qua, nhưng khi đó tai họa truyền tới kinh thành, Cửu Châu Vương cách ngày mới cắt cử Mục Hạc đến đây. Mặc dù kinh thành chỉ cách Thiền Tông hơn mười dặm, ngựa xe lên đường cũng phải gần nửa ngày. Với năng lực của Cửu Châu Vương và Doãn Thương Sơn, sao có thể lập tức bay tới?
Trừ phi bọn họ biết trước sẽ xảy ra chuyện, mới đến đây từ sớm.
Nốt ruồi bên miệng Trần Đạo Viễn run lên một cái, hắn kích động nói: "Thật quá đáng! Sư tôn lão nhân gia người không chấp nhặt với các ngươi, các ngươi lại được đằng chân lên đằng đầu, cứ nhất định phải muốn cánh tay của sư tôn sao? Mạng của ta bồi thường cho các ngươi, đừng có hại sư tôn nữa!"
Lời vừa nói ra tức khắc có mấy đệ tử Đạo Tông hùa theo, sôi nổi khiển trách Cửu Châu Vương, thậm chí kéo theo Mục Hạc, nói Cửu Châu Vương "tâm địa độc ác", nói Mục Hạc "tính toán chi li không phải là nam nhân".
Đến lúc này, chẳng khác nào đem sự kiện Thiền Tông bị nổ tung gắn trên đầu Cửu Châu Vương và Mục Hạc. Ngay cả Tạ Tri Vi cũng nghi hoặc không thôi nhìn Mục Hạc, dùng khẩu hình hỏi hắn: "Có đúng không?"
Mục Hạc chỉ im lặng lắc đầu, buông ra ống tay áo đang nắm của Tạ Tri Vi.
Tạ Tri Vi cảm thấy cổ tay áo thả lỏng, trong lòng tức khắc sinh ra dự cảm không tốt...... vô cùng không tốt. Nhất định phải tìm hiểu rõ đoạn cốt truyện này, hỏi Thảo Mãng Anh Hùng một phen, lần này phải bắt cho được chỗ xảy ra bug.
Cửu Châu Vương trầm giọng nói: "Ý của các ngươi là...... Những gì xảy ra hôm nay là việc làm của cha con bổn vương? Nhưng lúc này bản thân vương nhi cũng bị trọng thương, ý đồ của nó là gì?"
"Nói không chừng......" Doãn Thương Sơn xen vào trả lời: "Ý đồ của hiền điệt chính là Kim Liên."
Ánh mắt Cửu Châu Vương thay đổi ngay lập tức. Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước thái độ của Doãn Thương Sơn, không rõ vì sao hai vị bạn thân này lại đột nhiên xảy ra nội chiến, càng không rõ vì sao Doãn Thương Sơn lại gây khó dễ cho Mục Hạc trước mặt mọi người.
Tạ Tri Vi càng thêm cảm thấy tên Doãn Thương Sơn này có gì đó quái lạ, sao mà hắn luôn cảm thấy hôm nay cái bẫy này cùng với hắn thậm chí là Đạo Tông không có nửa xu quan hệ, càng giống như là hướng về phía nam chính?
...... Nói đùa sao, nam chính bật hack có biết không, nếu hắn ta xảy ra chuyện gì, thế giới này sẽ xong đời.
Cửu Châu Vương dùng ánh mắt âm trầm nhìn Doãn Thương Sơn, đang định nói gì đó. Doãn Thương Sơn lại thở dài, đi trước một bước nói: "Vương gia bớt giận, nhưng trừ việc đó ra thì không còn giải thích nào hợp lý."
Ông ta dừng một chút, nghiêm mặt nói: "Ta cũng là kẻ làm cha, vô cùng thông cảm cho nỗi lòng của vương gia. Nhưng chuyện liên quan đến huyết thống hoàng thất, càng liên quan đến thể diện của vương gia, việc này không thể không nói rõ ràng."
Tạ Tri Vi ngẩn ra, huyết thống?
...... Trong nguyên tác không có ai xoắn xuýt đối với huyết thống của nam chính. Lúc hắn đọc truyện cũng từng đậu đen rau muống, rõ ràng hoàng thất đặc biệt coi trọng huyết thống, thế mà trước nay không có ai đề cập tới vấn đề này. Có điều chửi bậy thì chửi bậy, đọc một bộ truyện sảng văn còn mang theo đầu óc làm gì. Thế nhưng vì sao trong cái cốt truyện này, logic lại online rồi?
Mục Hạc đột nhiên trầm giọng nói: "Sư tôn, có thể mang đệ tử rời khỏi nơi đây được không."
Tạ Tri Vi lấy lại tinh thần, khe khẽ nói: "Được."
Lúc này sóng ngầm mãnh liệt, lỡ như thực sự có gì bất trắc xảy ra, lấy tình trạng hiện giờ của Mục Hạc tuyệt đối không thể ứng phó được.
Cốt truyện tuy rất quan trọng, nhưng nếu nó bất lợi với nam chính, vậy chi bằng không cần. Hắn cũng mặc kệ hiện tại nam chính đang là tiêu điểm của toàn cảnh, dù sao có năm ngôi sao tồn tại cảm, hắn không sợ gây náo động dẫn tới OOC. Hắn ở trước mắt bao người lấy ra Thanh Bình Kiếm, trước tiên nhảy lên, sau đó kéo Mục Hạc: "Đưa tay cho ta."
Việc này rơi vào trong mắt người khác nói rõ chính là không biết phân biệt thị phi, bênh vực người mình.
Nhan Tri Phi tức khắc đứng thẳng người: "Tri Vi!" Tuy rằng hắn không có cảm tình gì với Cửu Châu Vương, đối với chuyện không biết rõ ràng tiền căn hậu quả, hắn tuyệt không sẽ bỏ đá xuống giếng. Nhưng mà, Tạ Tri Vi làm ra hành động kinh người này, đúng là thật sự không thích hợp, quá không thích hợp.
Một khi liên lụy đến hoàng thất, việc này đã là việc nhà của người khác, hắn là một người ngoài, sao có thể dễ dàng mang Mục Hạc rời đi?
Mục Hạc vươn tay về phía Tạ Tri Vi đồng thời liếc mắt nhìn Cửu Châu Vương một cái, Cửu Châu Vương bỗng nhiên quay người đi. Ánh mắt Mục Hạc chợt lóe, đang định cất bước lên kiếm, bỗng nhiên có một cỗ linh lực từ đâu đánh tới, giống y hệt cỗ linh lực vừa mới gây ra vụ nổ mạnh ở sau núi. Bạch Liên theo bản năng duỗi ra ngoài cơ thể, miễn cưỡng thay chủ nhân chặn lại một kích này.
Tạ Tri Vi chỉ cảm thấy hư không trước mặt bị chấn động đến vặn vẹo, thân ảnh Mục Hạc trong tầm mắt cũng bị dao động trở nên mơ hồ. Ngay sau đó, linh lực đỏ sậm nổ tung ở đầu ngón tay Mục Hạc, mấy cánh Bạch Liên tựa như lá cây mắc cỡ bị kích thích, nhanh chóng rũ xuống thu vào lòng bàn tay Mục Hạc.
Mục Hạc lảo đảo lùi về phía sau một bước, quang hoa đỏ sậm lượn lờ quanh thân hắn, dần dần dày đặc