Lúc này Mục Hạc quả thật bị đánh rất thảm, tuy không động đến gân cốt, nhưng toàn thân giống y như trên mặt, xanh một chỗ tím một chỗ, không chỗ nào lành lặn.
Kiếp trước tuy rằng hắn cũng bị đệ tử Đan Đỉnh thành chèn ép, nhưng ít nhất không có ra tay trắng trợn thô bạo như thế này. Có điều, thà rằng gặp phải minh đao minh thương còn hơn giống như kiếp trước, cứ như một đứa ngốc bị người ta chơi chết còn không biết. Vả lại Tạ Tri Vi không hề lừa hắn, cho dù đắc tội với cha con Bạch gia cũng muốn che chở cho hắn.
Nghĩ tới Tạ Tri Vi, cơn cảm động trong lòng Mục Hạc lại trỗi dậy. Lúc này Tạ Tri Vi đang ngồi trước giường, hai tên tiểu đạo đồng một tên bưng chậu nước ra ngoài, một tên thu dọn đồ vật linh tinh ở trên bàn.
Tạ Tri Vi nói với hai người bọn họ: "A Dao A Viễn, các ngươi đi nghỉ ngơi đi, nơi này hết chuyện cần làm rồi."
Tiểu đạo đồng lên tiếng, cung kính đi ra ngoài.
Mục Hạc cảm thấy được, đây là Tạ Tri Vi cố ý bảo người khác lui ra, đợi cánh cửa vừa đóng, liền ngoan ngoãn hỏi: "Sư tôn có gì dạy bảo đối với đệ tử sao?" Một bên nói, một bên đỡ giường muốn ngồi dậy.
Tạ Tri Vi duỗi tay ấn hắn trở về, khẽ mỉm cười: "Ngươi ngược lại thông minh."
Tuy chỉ là đầu ngón tay chạm trên bờ vai, không biết vì sao, một cử động kia cũng khiến bờ vai Mục Hạc trở nên ấm áp.
Một đường từ ngoài thành trở về, ý thức của hắn mơ hồ không rõ, nhưng vẫn nhớ kỹ, mỗi khi ngự kiếm Tạ Tri Vi vẫn luôn luôn túm chặt hắn. Tức thì những nơi từng bị Tạ Tri Vi đụng chạm qua, hắn đều cảm thấy có chút khác thường.
Tạ Tri Vi lại dùng ngón tay điểm điểm lên trán hắn: "Mặt sao lại đỏ như vậy, chẳng lẽ là bị cảm?" Hỏng rồi hỏng rồi, nam chính không thể ngay trong lúc này xảy ra sự cố. Cái phó bản Huyền Vân Kiếm Phái kia còn chưa đánh, ngươi tỉnh táo chút đi!
Mục Hạc toàn thân chấn động, sắc mặt càng đỏ hơn, ngoài miệng không tự chủ nói: "Dường như......" Tuy không biết vì sao bản thân lại bứt rứt đến trên mặt nóng lên, nhưng dáng vẻ sư tôn hỏi han ân cần khiến hắn đặc biệt yêu thích. Nếu thật sự bị cảm mạo, chẳng phải là sư tôn đối với hắn sẽ càng......
Tạ Tri Vi thở dài: "Vốn định đem điển tịch tu luyện truyền cho ngươi, nếu đã như vậy, đợi ngày khác lại nói."
Mục Hạc vừa nghe lập tức ngồi dậy, đau đến hít một ngụm khí lạnh. Trông thấy Tạ Tri Vi trong nháy mắt quan tâm, hắn vội nói: "Đệ tử định nói là, dường như cũng không nghiêm trọng, sư tôn người xem đi, đệ tử có thể ngồi dậy được. Còn nữa, tu luyện quan trọng hơn, đệ tử tuyệt sẽ không vì chút vết thương nhỏ mà chậm trễ."
Không hổ là nam chính, vì báo thù, cho dù bị đánh gần chết cũng không quên nâng cao năng lực của chính mình.
Tạ Tri Vi vui mừng gật đầu, lấy từ trong tay áo ra hai quyển trục.
Bản tâm pháp này đã bị Tạ Tri Vi hàng thật chia làm hai phần trên dưới, nhìn như hai bản độc lập kỳ thật hỗ trợ lẫn nhau. Kiếp trước Bạch Dự đoạt đi một bản chính là phần trên, mà Mục Hạc có được chính là phần dưới. Hiện tại Tạ Tri Vi vừa vặn thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp đem trên dưới hai phần tất cả đều đưa cho hắn.
Dù sao về sau cái gì cũng là của nam chính, đưa sớm đưa trễ không khác gì nhau. Một năm sau lúc nộp lên Đạo Tông, chỉ cần đưa phần trên là xong. Đến lúc đó học bản tâm pháp này chắc chắn không chỉ có một mình Bạch Dự, như vậy chắc là Nhan Tri Phi sẽ không bị Bạch Dự đánh lén đến chết, Hạ Tri Ỷ cũng sẽ không bị treo máy.
Quả thực là hiệu ứng quân bài domino.
Tạ Tri Vi rất thích được hoan nghênh, tới lúc ấy, chẳng phải chứng minh hắn là nhân vật không thể thiếu trong kịch bản sao? Kịch bản không cho lão tử đất diễn? Không sao cả, không có lời thoại thì có thể dùng chiêu đoạt lấy của người khác.
Mục Hạc nhận lấy quyển trục, tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh nhưng máu toàn thân đều đang sôi trào, tựa như đã nhìn thấy cảnh tượng sau này chân mình dẫm lên thi thể cha con Bạch gia.
Tạ Tri Vi dặn dò: "Bí tịch này thế gian không có cái thứ hai, ngươi có hiểu không?" Nam chính ngươi nhất định phải chăm chỉ tu luyện, đừng để nó rơi vào tay "người xấu", bằng không con đường sau này ngươi đi lên đỉnh phong sẽ không dễ dàng có biết không! Hệ thống không cho tiết lộ nội dung, vi sư chỉ có thể giúp được đến đây thôi.
Mục Hạc lại nghe ra một tầng ý nghĩa khác, đây là chí bảo có một không hai, sư tôn nhanh như vậy đã đưa cho hắn, đủ thấy sư tôn vô cùng coi trọng hắn. Vì thế hung hăng gật đầu: "Đệ tử nhất định bảo quản cẩn thận! Siêng năng luyện tập!"
Mặc kệ hắn hiểu như thế nào, câu trả lời này khiến Tạ Tri Vi mười phần vừa lòng.
Mục Hạc đang định nói thêm mấy lời cảm tạ, đóa Hắc Liên trong thần thức chợt chậm rãi chuyển động, dường như có điều gì muốn nói.
Hắn cẩn thận từng li từng tí đem quyển trục cất vào trong người, trên thực tế quyển trục đã được lưu giữ trong chiếc nhẫn trữ vật mà lệ quỷ bên trong Hắc Liên đưa cho hắn. Sau đó hắn lộ ra dáng vẻ suy yếu, chậm rãi nằm xuống giường, kêu một tiếng sư tôn rồi từ từ nhắm mắt lại.
Tạ Tri Vi nhìn mà trong lòng cười lạnh.
Lại giả vờ bất tỉnh, còn giả vờ rất giống, đáng tiếc anh đây xem qua kịch bản rồi. Bí tịch quý giá như vậy được đưa ra, chắc là người kia ở bên trong Hắc Liên muốn dặn dò hắn cái gì đó.
Tạ Tri Vi làm bộ làm tịch bắt mạch cho hắn, lẩm bẩm: "Thì ra chỉ là ngủ."
Mặc kệ thế nào, chuyến đi tới Huyền Vân Kiếm Phái phải đưa vào danh sách chuyện quan trọng cần làm, mấy ngày này phải kiếm chút đồ tốt cho hắn bồi bổ, cũng không thể nửa chết nửa sống mà lên đường. Càng không thể để người ngoài nhìn thấy, lại cho rằng người tốt Tạ Tri Vi đi ngược đãi đồ đệ.
"Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai vi sư lại đến thăm ngươi."
Tạ Tri Vi nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng đóng cửa, cảm thấy tim mình thật là mệt mỏi.
Bởi vì Tạ Tri Vi có công lực thâm hậu, đi đường gần như không thể nghe thấy tiếng bước chân. Mục Hạc phải đợi rất lâu, xác định hắn đã đi xa rồi mới nhỏ giọng nói: "Tiền bối, quyển trục kia ngài thấy sao?"
Giọng nói kia có chút cảm khái: "Tạ Tri Vi đối đãi với ngươi quả thật không tệ, ngay cả tuyệt học áp đáy hòm cũng lấy ra được."
Trái tim treo cao của Mục Hạc tức thì buông xuống: "Sư tôn thật sự...... Thì ra trên đời này vẫn còn có người