Tạ Tri Vi cười lạnh nói: "Cậu còn không biết xấu hổ giả vờ vô tội sao. Khi không thêm loạn ba cái giả thiết rác rưởi đó làm gì, pháo hôi không giống pháo hôi, vai phụ không giống vai phụ, kẻ nào cũng chạy ra đoạt diễn. Loại hành vi giành đất diễn này, ở trong đoàn phim sẽ bị ném đá."
"Ây dô, thần tượng anh không phải muốn được công nhận thực lực sao." Thảo Mãng Anh Hùng nói như đúng rồi, "Anh là người xuyên việt nên được trời ưu ái cho thoát chết. Người khác không phải người xuyên việt thì phải ngồi chờ chết sao? Áng văn này của tôi rất có logic! Nếu như người nào cũng chỉ dán nhãn để làm một nhiệm vụ nào đó thì quá đơn bạc rồi, như vậy là không có linh hồn. Tôi là một tác giả có lương tâm, có một vài chi tiết rất quan trọng......"
"Được được được, nhưng bây giờ tôi không rảnh nghiên cứu kỹ xảo sáng tác với cậu." Tạ Tri Vi xoa thái dương ngắt lời hắn, "Kế tiếp tôi phải làm gì đây? Nam chính phải làm sao mới có thể thắng?"
"Thần tượng anh quên rồi ư? Trong nguyên tác nam chính đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, còn muốn tới thế giới khác chinh chiến vũ trụ mênh mông, dựa vào cái gì? Mấy món bảo vật! Bây giờ vì sao mà hắn yếu như vậy? Còn không phải vì anh xuất hiện làm xáo trộn kế hoạch của hắn, nam chính trong nguyên tác là trước có được Hắc Liên Bạch Liên, tiếp theo là Kim Liên, cuối cùng mới là Hồng Liên sát khí dày đặc, dung hợp như vậy đặc biệt vững chắc, căn bản sẽ không phạm sai lầm. Hiện giờ thì hoàn toàn rối loạn rồi."
Tạ Tri Vi nghe vậy không còn lời nào để nói. Quả thật, không có Kim Liên thêm vào, Hồng Liên nổi lên phản ứng từ chối Hắc Liên Bạch Liên, nhưng hắn lại không thể ném Hồng Liên đi, đúng không?
Tuy rằng Hồng Liên có chút tác dụng phụ, rốt cuộc nó cũng tăng lên tu vi cho nam chính. Nếu không phải Doãn Thương Sơn chạy ra kiếm chuyện, Tạ Tri Vi hắn có thể độ linh lực cho Mục Hạc mãi mãi, việc này chỉ có thể nói...... cốt truyện quá hố.
Thảo Mãng Anh Hùng nói: "Việc cấp bách chính là để nam chính có được Kim Liên, như vậy tất cả sẽ được cứu. Linh lực của hắn ta sẽ khôi phục bình thường, toàn bộ tác dụng phụ của Hồng Liên sẽ bị tiêu trừ, ngay cả lệ khí của thế giới khác cũng không đáng kể."
Tạ Tri Vi lập tức nói: "Móa, cậu cho rằng tôi không nghĩ tới sao? Nhưng Kim Liên đang ở trên người Mộng Mộng, nàng nhắc tới nam chính đều là phiền chán muốn chết, có thể giao Kim Liên ra đây sao? Vật đó còn là bảo vật trấn phái của Thiền Tông, Độ Sinh có thể đồng ý sao?"
Hệ thống một mảnh yên tĩnh, qua vài giây, Thảo Mãng Anh Hùng bỗng nhiên hít sâu một hơi: "Có điều thần tượng, anh ngàn vạn lần phải chú ý, coi như trong một chốc không thể lấy được Kim Liên, cũng không thể để nó rơi vào tay lão hồ ly Doãn Thương Sơn này. Bằng không...... rất có thể hết cách xoay chuyển tình thế."
Tạ Tri Vi tưởng tượng, thật đúng là như vậy! Ngộ nhỡ rơi vào tay Doãn Thương Sơn, coi như một ngày kia nam chính có thể ngóc đầu trở lại, con hàng này cũng giết không chết, cộng thêm lệ khí đỏ sậm cổ quái kia, muốn đánh rớt ông ta còn khó hơn lên trời.
Thảo Mãng Anh Hùng tiếp tục bày kế cho hắn: "Thần tượng không bằng như vậy đi, anh đừng quản nam chính nữa. Trước khi Doãn Thương Sơn tiếp cận nữ chính, anh dẫn nàng đi trước, nghĩ cách thuyết phục nàng giao ra Kim Liên."
Tạ Tri Vi nghĩ đến dáng vẻ lạnh như băng sương dầu muối không ăn của Đạm Đài Mộng, lập tức rút lui bỏ cuộc: "Lúc Mộng Mộng bị mất trí nhớ vừa thẳng thắn lại gần dân, còn có thể thuyết phục được, nhưng bây giờ...... Cậu có biện pháp nào khác không?"
Thảo Mãng Anh Hùng thở dài: "Thần tượng anh nói đi? Biện pháp khác có lẽ có tồn tại, nhưng đứng ở vị trí của anh, chỉ có thể làm được mỗi cái này."
"Biện pháp khác là chỉ......"
"Cửu Châu Vương."
Tạ Tri Vi sửng sốt: "Ông ta?"
Thảo Mãng Anh Hùng chậm rãi nói: "Đây cũng là một cái cốt truyện bị che dấu, có điều chắc là thần tượng anh cũng đoán được sơ sơ. Hoàng đế anh trai của Cửu Châu Vương là vô tội, tất cả đều do Doãn Thương Sơn âm thầm hạ độc thủ, bao gồm cả việc Cửu Châu Vương bị hủy tu vi. Trước kia là Doãn Thương Sơn cố tình giấu diếm, tựa như căn bệnh trong thời kỳ ủ bệnh, hiện giờ triệu chứng lộ ra, lấy trí tuệ của Cửu Châu Vương, sao lại không phát hiện? Tôi cảm thấy...... cốt truyện bên này cũng rất thú vị."
"Thú vị ông nội cậu." Thứ Tạ Tri Vi để ý giờ phút này lại không phải là cốt truyện như thế nào, "Cửu Châu Vương thích chơi như thế nào thì cứ việc chơi, Mục Hạc bây giờ đang bị Doãn Thương Sơn vây khốn, chẳng lẽ lúc này không cho tôi quản hắn?"
Thảo Mãng Anh Hùng không nhanh không chậm nói: "Thần tượng anh gấp cái gì, xin đừng quên, nam chính là căn bản của thế giới này, cho dù có chết cũng không sao cả, hệ thống sẽ làm cho hắn sống lại."
Nhìn hắn ta bình tĩnh như vậy, Tạ Tri Vi chẳng biết tại sao lại nổi giận, rít gào lên: "Cậu là đồ tác giả vô lương tâm, có thể hố vai chính như vậy sao! Sắp đặt cho hắn số phận bi thảm còn chưa đủ, bây giờ hắn gặp cảnh khốn khó, cậu cũng mặc kệ! Cậu cho rằng chết một lần là dễ chịu lắm sao?"
Thảo Mãng Anh Hùng bị hắn dọa cho giật nảy mình, sau một lúc lâu, lúng ta lúng túng nói: "Thần tượng sao anh đột nhiên tức giận tới như vậy, trước kia anh nhắc tới nam chính đều không được vui, có phải hay không là......"
"Là cái gì." Tạ Tri Vi ngắt lời hắn, "Cốt truyện này gian xảo như thế, tôi mỗi ngày đều mệt như cẩu, cho chút tức giận coi như khách khí lắm rồi."
"Nhưng mà......"
Tạ Tri Vi tâm phiền ý loạn nói: "Được rồi được rồi, tôi tiếp tục đi cốt truyện, cậu ở bên kia cũng tranh thủ sớm nghĩ cách giải quyết đi, đừng có đem tất cả áp lực đặt hết trên người một mình tôi." Nói xong, hắn đóng hệ thống, tầm nhìn giao diện chính lập tức thay đổi thành đêm tối ở Thiền Tông.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy Mục Hạc nói khẽ sau lưng mình: "Sư tôn, không cần lo cho đệ tử."
Tạ Tri Vi lập tức xoay người: "Ngươi nói cái gì?"
Mục Hạc bình tĩnh nhìn hắn, thần sắc cực kỳ nghiêm túc: "Sư tôn không tiếc cãi lời Đại sư bá cũng muốn che chở cho đệ tử, đệ tử rất vui. Nhưng loại lệ khí vô danh này vô cùng hung hiểm, vừa rồi sư tôn cũng nhìn thấy...... Người ngàn vạn lần không được mạo hiểm vì đệ tử."
Ở trong nguyên tác, nhân vật Mục Hạc này để lại ấn tượng lớn nhất cho Tạ Tri Vi chính là ích kỷ tàn nhẫn. Lúc gặp nạn hắn có thể hy sinh mọi người để bảo vệ chính mình, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ cọng rơm rạ cứu mạng nào.
Giờ phút này, hắn lại nói với Tạ Tri Vi, không cần lo