"Nếu như lúc đó trong kinh thành có náo loạn, ta sẽ đợi cho các đệ tử cấp bậc thấp tu vi yếu đi sơ tán trước. Độ Sinh đại sư vào cung hộ giá, tất cả còn lại đi bao vây Doãn Thương Sơn. Có thể chia ra nhiều đường để vào thành, tuyệt đối không được xảy ra sai sót." Nhan Tri Phi vẽ mấy đường trên địa đồ, "Độ Sinh đại sư, an bài như thế có thỏa đáng không?"
Độ Sinh cẩn thận nhìn kỹ, trầm ngâm nói: "Nhan chưởng môn suy tính cho vòng ngoài chu đáo chặt chẽ, có điều địa hình phủ Doãn vương chúng ta không quen thuộc lắm, một khi tiến vào vòng trong, dễ lâm vào thế yếu......"
Nhan Tri Phi nhíu mày nói: "Nếu như trong phủ Doãn vương có người chịu quy hàng dẫn đường thì không thể tốt hơn."
Ngoài phòng có người đáp: "Vòng trong không cần lo lắng, bổn vương đã an bài thỏa đáng rồi."
Mấy người ở trước bàn ngẩng đầu lên, thấy đó là Cửu Châu Vương và Tạ Tri Vi, một trước một sau đạp trên tuyết đi vào phòng.
Lúc gần trưa, thấy cửa phòng Tạ Tri Vi vẫn đóng chặt, Nhan Tri Phi cho rằng mấy ngày nay hắn ta làm việc vất vả nên vẫn còn ngủ say, bởi vậy không có kêu hắn ta. Lúc này hắn và Độ Sinh bàn bạc đến tận xế chiều, vẫn không thấy người đi ra, đang định tới nhìn xem rốt cuộc đã có chuyện gì. Không nghĩ tới, Tạ Tri Vi lại đi ra ngoài cùng với kẻ đối đầu là Cửu Châu Vương. Coi như trước mắt Cửu Châu Vương vì tình thế ép buộc mà hợp tác với Đạo Tông, thế nhưng cũng không cần phải hạ mình đi lôi kéo ông ta như vậy, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhan Tri Phi nghĩ mãi không ra, nhíu mày càng chặt: "Tri Vi, đệ đã đi đâu?"
Không đợi Tạ Tri Vi trả lời, Cửu Châu Vương lên tiếng trước: "A, hắn và bổn vương vào kinh một chuyến, bổn vương bí mật điều khiển thân tín và bộ hạ cũ, bên cạnh không thể không có người bảo vệ."
Nhan Tri Phi vừa nghe, lập tức nhìn về phía Tạ Tri Vi. Hắn xưa nay vui buồn không hiện rõ, thân lại là chưởng môn, không tiện trách cứ Tạ Tri Vi ở trước mặt người ngoài. Nhưng sắc mặt thoáng lộ vẻ không vui, tựa như muốn nói: Sao phải đi theo lấy lòng ông ta, còn ra thể thống gì.
Tạ Tri Vi ho khụ một tiếng, đang định giải thích, Cửu Châu Vương bỗng nhiên tiến lên một bước, ở trước mặt Độ Sinh, Nhan Tri Phi và đám đệ tử Thiền Tông Đạo Tông, hướng về phía Tạ Tri Vi khom người thi lễ: "Chuyện của vương nhi xin dựa vào ngươi."
Lần này tất cả mọi người đều sững sờ, kể cả Độ Sinh vốn có quan hệ thân thiết xưa nay cũng chưa từng thấy Cửu Châu Vương hạ mình hành lễ với ai đó như vậy.
Tạ Tri Vi cũng cảm thấy bất ngờ, con hàng này từ sau khi bị vạch trần mưu tính nhỏ ở trong lòng kia thì một đường đều ra vẻ kiêu ngạo. Lúc này, ông ta ở trước mặt nhiều người hành lễ với hắn, lại còn cúi đầu thấp xuống.
Ừm, thật là sảng khoái.
Nhan Tri Phi nghiêm mặt, đi lên kéo Tạ Tri Vi ra ngoài cửa, thấp giọng chất vấn: "Cửu Châu Vương có thể hành đại lễ như thế với đệ, có phải chuyến này dữ nhiều lành ít hay không?"
Tạ Tri Vi im lặng không nói, gật đầu.
Sắc mặt Nhan Tri Phi càng khó coi hơn.
Tạ Tri Vi xưa nay không phóng đại cũng không che giấu, nếu hắn đã gật đầu, vậy chứng minh việc cứu Mục Hạc quả thật hung hiểm, thậm chí......
Nhan Tri Phi hỏi: "Nắm chắc được mấy phần?"
Tạ Tri Vi nhẹ giọng nói: "Không có nắm chắc."
Việc này không nói quá đấy chứ?
Đàm Đạo Dao vẫn chưa tỉnh, Kim Liên không thể lấy ra; khó khăn lắm mới hỏi được một chút manh mối từ trong miệng Thảo Mãng Anh Hùng, kết quả hai ngày nay không có ánh trăng; hiện tại cát trong đồng hồ của hệ thống chầm chậm tuôn chảy lại không thể đảo ngược, thời gian đã không còn nhiều.
Tạ Tri Vi chỉ mới tưởng tượng, ánh mắt lập tức ảm đạm đi mấy phần.
Nhan Tri Phi nhắm mắt, phất tay áo đóng cửa lại, âm lượng trong giọng nói rõ ràng đã lớn hơn: "Tri Vi, có phải đệ bị cái gì mê hoặc tâm trí rồi không? Cứ năm lần bảy lượt muốn mạo hiểm vì hắn, đáng giá sao?"
Nhan Tri Phi hiếm khi tức giận như thế, Hạ Tri Ỷ đang bước ra từ tiền điện, thấy vậy khẽ giật mình, vội bước nhanh xuống bậc thềm.
Tạ Tri Vi hít sâu một hơi, bỗng nhiên cong khóe môi lên: "Đại sư huynh, đệ cũng không biết có đáng giá hay không. Nhưng nếu đệ không đi, nhất định sẽ hối hận."
Hắn vừa dứt lời, cúi người bái Nhan Tri Phi một cái thật sâu, thái độ vừa cung kính và chân thành xưa nay chưa từng có, lại vừa trầm mặc và cố chấp giống như trước kia, Nhan Tri Phi trong lúc nhất thời nói không nên lời. Tạ Tri Vi bái xong, mở cửa muốn đi vào.
"Hối hận?" Nhan Tri Phi ở sau lưng hắn hỏi: "Nếu đệ vì cứu hắn mà gặp phải bất trắc, lúc đó lại có hối hận hay không?"
Tạ Tri Vi dừng bước, im lặng một lát mới chậm rãi nói: "Đệ không biết, đệ không nghĩ nhiều như vậy...... Cả đời này, đệ chưa từng bất chấp hậu quả làm chuyện gì đó. Hãy cho phép đệ được tùy hứng lần này."
Tuy rằng nói cho Nhan Tri Phi nghe, nhưng Tạ Tri Vi lại đột nhiên sinh ra một loại quyết định dứt khoát.
Lời này bao hàm thâm ý, đã vượt qua ranh giới của lời thoại trên kịch bản.
Nhan Tri Phi khe khẽ thở dài, đặt tay lên vai Tạ Tri Vi nhẹ nhàng vỗ một cái, nói ra bốn chữ: "Cẩn thận một chút."
Hạ Tri Ỷ cũng gật đầu nói: "Nhị sư huynh, cứ buông tay đi làm đi, phía sau nhị sư huynh là toàn bộ Đạo Tông."
Rèm mi Tạ Tri Vi run lên, trong nháy mắt suy nghĩ liên thiên, sau một lúc lâu mới cất giọng khàn khàn: "Đa tạ, ta hiểu rồi."
Thế gian này, những người này, kêu hắn làm sao đành lòng nhìn tất cả bị hủy diệt?
Một ngày này các môn phái lần lượt tới Thiền Tông, đến chạng vạng tối tất cả người đương thời đều có mặt đủ, cùng thảo luận đại kế trước Đại Hùng Bảo Điện. Nhờ Cửu Châu Vương một phen khuyến khích, lại thêm Nhan Tri Phi và Độ Sinh kêu gọi, trong lúc nhất thời tinh thần quần chúng trở nên phấn chấn, đồng lòng diệt trừ Doãn Thương Sơn, trả lại bình yên cho thiên hạ, đòi lại công đạo choTu Chân giới.
Tạ Tri Vi dành thời gian đi thăm Đàm Đạo Dao.
Đứa nhỏ này vẫn còn ngủ sâu. Nó lúc trước bị lệ khí gây tổn hại tâm mạch, cộng thêm thân thể bị bỏng hơn phân nửa, lúc ấy có thể sống sót đã là không dễ. Nó lại không sánh bằng Đạm Đài Mộng có linh lực ở trên người —— lúc này nó vẫn còn là đứa bé không hề có linh lực, lại không hiểu cách vận dụng Kim Liên, bởi vậy Kim Liên chữa thương làm nhiều công ít, chỉ có thể đợi chờ.
Chờ nó phục hồi lại như cũ mới có thể lấy Kim Liên ra, nếu không khác nào kiếm củi ba năm đốt trong một giờ.
Đây cũng là di nguyện của Mộng Mộng.
Nhưng hệ thống còn có thể cho phép hắn chờ trong bao lâu?
Mục Hạc...... Lại có thể chờ trong bao lâu?
Tạ Tri Vi nhìn sắc trời u ám ở bên ngoài, tiếng mọi người hò hét vang dội trên Đại Hùng Bảo Điện vẫn không dứt ở bên tai, hết sức ồn ào. Phía chân trời gần chạng vạng tối, một tia sáng cũng không có.
Buổi tối Tạ Tri Vi không ngủ, yên lặng tiến vào hệ thống.
Khung chat bên phía Thảo Mãng Anh Hùng hiện lên: "Thần tượng đã trễ thế này, sao anh không ngủ một lát?"
"Không muốn ngủ."
"Thế nào, sợ nam chính lại tiến vào trong mộng gặp mặt anh, hao phí linh lực của hắn sao?"
"...... Ừm." Tạ Tri Vi lên tiếng, "Nếu thế giới này bị hủy diệt, tất cả mọi người cũng sẽ biến mất theo, có đúng không?"
Thảo Mãng Anh Hùng cảm thấy vấn đề này rất buồn cười: "Chuyện này không phải quá rõ rồi sao? Nam chính đã không còn nữa, những cái vai phụ râu ria đó, hệ thống còn cần bọn họ để làm gì?"
"Râu ria?" Tạ Tri Vi bỗng nhiên cười một tiếng, "Nói cái gì trải nghiệm cuộc sống. Trên thực tế, cậu cũng chỉ để ý tới thiết lập những nhân vật này có đặc sắc hay không, cốt truyện có hấp dẫn hay không, toàn bộ tiểu thuyết có giá trị tồn tại hay không. Cậu căn bản không xem bọn họ là người, bao gồm cả nam chính của cậu."
"Tôi sao có thể không xem bọn họ là người, bọn họ đầu tiên là sống ở trong lòng tôi, tôi mới có thể khiến cho bọn họ bừng bừng sức sống trên trang giấy." Thảo Mãng Anh Hùng giải thích một hồi, rốt cuộc nhận ra Tạ Tri Vi có chút kỳ lạ, cẩn thận hỏi: "Thần tượng anh làm sao vậy...... Anh lại bị cái gì kích thích rồi?"
Tạ Tri Vi thở ra một hơi, nói: "Tôi hỏi cậu, chuyện của tôi cậu biết được bao nhiêu?"
"Đương nhiên là tất cả đều biết, thần tượng anh quên rồi sao, anh đã trao quyền cho tôi."
"Tôi không phải nói tới cốt truyện, tôi hỏi, là tôi lúc còn làm Tạ Chi."
"A?"
Từ lúc Tạ Tri Vi xuyên qua cho đến nay, bởi vì hệ thống hạn chế, hơn nữa đời trước chết oan chết uổng không vui sướng gì, cả Thảo Mãng Anh Hùng lẫn Tạ Tri Vi đều ngầm hiểu cùng đem cái tên "Tạ Chi" này niêm phong lại, không nhắc tới nữa.
Lúc này Tạ Tri Vi đột nhiên chủ động nói tới, Thảo Mãng Anh Hùng có chút bất ngờ không phản ứng kịp, suy nghĩ nửa ngày mới chậm rãi nói: "Thần tượng lúc đó rất nổi tiếng. Vòng truyền hình vòng điện ảnh đều được hoan nghênh, kỹ năng diễn tốt hình tượng đẹp, cổ trang đẹp trai hơn cả hiện đại, thống trị màn ảnh gần mười năm, ôm nhiều giải thưởng lớn...... Đây là thông tin thường xuyên được nhắc đến. Lúc tôi còn học cấp hai, có em gái