Có điều cũng coi như Thẩm U đã có một chút linh động của người sống.
Tạ Tri Vi đột nhiên có loại xúc động lôi Thảo Mãng Anh Hùng ra đánh chết.
Đếm tới đếm lui mấy nhân vật hắn gặp được kể từ lúc xuyên qua: Nhan Tri Phi không giận mà uy, chỉ cần đứng yên một chỗ không cần lên tiếng cũng khiến lòng người kinh sợ. Sở Tri Thị tuy rằng được đà lấn tới, nhưng ít ra còn có mấy vạn môn đồ kêu đến hét đi, đủ cho hắn ta trang bức. Bạch Kiến Trứ Bạch Dự vốn chính là nhân vật phản diện chuyên kéo cừu hận, tất cả đều là vai quan trọng trong kịch bản không cần phải nói.
Ngay cả nhân vật nước tương như Thẩm U trong phó bản cũng cao lãnh như vậy!
Minh Không thu lại tư thế đứng tùy ý mới vừa rồi, khom người xuống, cung kính nói với Thẩm U: "Chưởng môn, bởi vì Tạ chân nhân thực sự không thông thạo âm luật, thứ này không có hiệu quả đối với hắn. Thuộc hạ vô dụng, xin chưởng môn trách phạt."
Thẩm U ngược lại chuyển hướng ánh mắt về phía hắn ta.
Thân mình Minh Không càng cúi thấp hơn, "Thuộc hạ quả thật không thể ngờ tới, trong các cao nhân của các môn phái vậy mà còn có trường hợp đặc biệt như Tạ chân nhân đây. Vốn tưởng rằng Tạ chân nhân đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, ít nhất cũng sẽ có chút thành tựu đối với âm luật, thuộc hạ......"
Tạ Tri Vi nghe không nổi nữa, dẫu biết hắn ta đang bày tỏ lòng trung thành, nhưng gièm pha trước mặt người khác cũng thật quá đáng đi? Ngũ âm không được đầy đủ thì có gì sai? Hiện tại bị quật ngã còn không phải là mấy người trong nghề kia sao? Xem ra trong rượu có gì đó cổ quái, lại thêm Minh Không chế tạo ra tạp âm, mới khiến cho những người kia đều trúng chiêu. Hơn nữa nhìn dáng vẻ, người càng am hiểu âm luật, trình độ hôn mê càng sâu.
Lại nói...... Hắn mù âm nhạc vậy mà có thể chống lại tinh thần bị ô nhiễm, cũng là may mắn.
Trên mặt Tạ Tri Vi càng thêm khiêm tốn: "Thật xin lỗi, bởi vì một mình bần đạo mà chậm trễ đại sự của Thẩm chưởng môn. Bần đạo mù âm nhạc, không biết Thẩm chưởng môn có thể chỉ giáo cho một khúc, để bần đạo no bụng sướng tai được không?" Đậu xanh nam chính ngươi đang giở trò quỷ gì, không thấy ta đang kéo dài thời gian sao, mau dậy đánh phó bản!
Nghe xong yêu cầu này, Thẩm U còn chưa phản ứng gì, Minh Không đã trầm mặt: "Chưởng môn nhà ta có thân phận cỡ nào, sao Tạ chân nhân lại bảo hắn đi hiến nghệ?"
Tạ Tri Vi nghiêm mặt nói: "Hiến nghệ? Quý phái từng nói qua lần này mời mọi người đến chỉ vì muốn kết giao, vốn không phân biệt cao thấp. Minh Không trưởng lão sao lại đi hạ thấp thân phận của Thẩm chưởng môn?"
Minh Không lộ ra một chút kinh ngạc, giơ tay chỉ chỉ chung quanh: "Đều đã thành cục diện này rồi, Tạ chân nhân còn tin đây là đang kết giao, thật khiến cho người ta cảm động." Hắn vừa dứt lời, lại lấy lòng hỏi Thẩm U, "Ngài nói có phải không?"
Vẻ mặt Thẩm U không chút dao động, bỗng nhiên từ trên ghế ngồi đứng lên. Đuôi cáo giấu không được nữa? Tạ Tri Vi trong lòng cười lạnh, không cam lòng yếu thế cũng muốn đứng lên, lấy đó chứng tỏ mình còn có một chút ngạo cốt, tiếc rằng một đôi tay đang ôm chặt chân của hắn, không thể động đậy.
Cũng không phải lực tay của Mục Hạc lớn, thực tế là hắn sợ vạn nhất nhịn không được đẩy Mục Hạc ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới hình tượng thánh phụ mà mình vất vả tạo dựng.
Thẩm U gật gật đầu, khóe miệng ẩn ẩn có chút ý mỉa mai. Đèn lồng treo dưới mái hiên đong đưa qua lại, quang ảnh không ngừng lập loè trên mặt hắn, thoạt nhìn cả người âm tình bất định.
Khí chất mà hắn phát ra lúc này so với diện mạo của hắn rất không hài hòa. Tạ Tri Vi tỏ vẻ vạn phần tiếc nuối, nhắm mắt lại nói: "Bần đạo lần đầu rời núi lại gặp phải loại chuyện này, thật là đáng tiếc."
Lúc mở mắt ra, Minh Không và Thẩm U đều không lên tiếng, chỉ có tiếng gió thổi quét qua lá cây vang lên sàn sạt. Tạ Tri Vi buồn bực, đại huynh đệ các ngươi muốn kiếm chuyện thì mau kiếm đi, cứ đứng đó trợn mắt nhìn nhau cả đêm, rất có lỗi với các diễn viên quần chúng ngã đầy đất ra đó có biết không.
Minh Không bỗng nhiên cười cười, nói với Thẩm U: "Bộ dáng mới vừa rồi của Tạ chân nhân, ngược lại rất giống ngài trước đây."
Tạ Tri Vi cảm thấy những lời này thật sự không thể hiểu thấu, hơn nữa hai phía đều không lấy lòng ai. Bất cứ ai có một chút tính cách đều không thích bị so sánh mình giống với ai đó. Thẩm U chắc chắn...... Ồ? Hắn ta vậy mà không hề không vui? Thế mà vẫn còn bộ mặt lạnh như núi băng? Thật khâm phục.
Tựa như Minh Không cũng cảm thấy mình đã nói sai, vội nói thêm một câu: "Nhưng chưởng môn cho tới bây giờ vẫn không ai có thể sánh bằng."
Tạ Tri Vi một đầu đầy hắc tuyến. Ngươi nâng một người dẫm một người còn chưa tính, vẻ mặt si mê này là chuyện gì đây?
Đoán chừng Thẩm U cũng nghe không nổi nữa, phất ống tay áo, chặn Minh Không nói ra lời cuối, lạnh lùng quét mắt liếc hắn ta một cái. Tuy rằng chỉ là một ánh mắt nhẹ nhàng, Minh Không lập tức liền hiểu ý, khom người nói: "Chưởng môn đi thong thả, thuộc hạ biết phải làm sao."
Thẩm U thu hồi ánh mắt, giống như có chút vừa lòng, khóe miệng còn cong cong lên một chút. Sau đó, hắn ta xoay người, cất bước đi về hướng đại điện.
Hắn đi dưới ánh đèn vẫn như cũ rất chậm, tựa như một con thiêu thân tuy bị ngâm trong vũng bùn vẫn đều đặn bay tới, không biết mệt mỏi. Tạ Tri Vi có ảo giác, nếu như không có người ngăn cản hắn, có lẽ hắn sẽ một mực duy trì tư thế và tốc độ này, vĩnh viễn đi mãi. Thật là một quái nhân.
Minh Không cũng đang nhìn theo thân ảnh Thẩm U càng lúc càng xa, chờ hắn ta phát hiện ra Tạ Tri Vi cũng giống như mình, nhướng mày hỏi: "Tạ chân nhân, phong độ của chưởng môn nhà ta như thế nào?"
"Có thể nói là tuyệt thế." Tạ Tri Vi khen một câu, tựa như suy nghĩ gì, lại nói "Không biết có phải bần đạo nhìn lầm hay không, cảm thấy thần thái của Minh Không trưởng lão có chút cực kỳ giống Thẩm chưởng môn."
Chẳng qua là một chi tiết nhỏ bị chỉ ra, Minh Không thế mà ngây ra một lúc, sắc mặt bỗng dưng có chút âm trầm: "Thật sao?"
Tạ Tri Vi bị phản ứng của hắn khiến cho giật nảy mình, nhưng vẫn là thành khẩn gật gật đầu: "Đại để là theo hầu Thẩm chưởng môn lâu rồi, mưa dầm thấm đất bị nhiễm theo đi."
Có mờ ám, tuyệt đối có mờ ám, nói không chừng đây là lỗ hổng đánh phó bản.
Minh Không bỗng nhiên đè ngực lại, ngay sau đó, một ngụm máu phun đầy trên đá cuội dưới mặt đường.
"Ngươi......" Tạ Tri Vi theo bản năng đứng lên, Mục Hạc đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hắn hất xuống mặt đất, cái ót đập vào chân bàn, phát ra một tiếng kêu rên rất nhỏ.
Tạ Tri Vi cũng không kịp cười trên nỗi đau của người khác, vội vàng hắng giọng một cái che dấu cho hắn.
Lúc này Minh Không ngẩng đầu, ánh sáng đèn lồng lộ ra chiếu vào thái dương, Tạ Tri Vi mới phát hiện phía trên tích rất nhiều giọt mồ hôi lớn.
"Minh Không trưởng lão bị làm sao vậy?"