Tạ Tri Vi xấu hổ, cũng không phải vì "nam nữ thụ thụ bất thân". Trên thực tế, những năm kia hắn làm diễn viên có không ít lần quay cảnh thân mật với bạn diễn nữ, tuy rằng phần lớn đều là tá vị*, nhưng trong vô hình đã rèn luyện cho hắn biết cách giữ chừng mực.
Coi như có nữ nhân ở trước mặt hắn cởi sạch, hắn nhìn cũng không có cảm giác gì, công việc mà thôi.
Không sai, Tạ Tri Vi cảm thấy mình giờ này khắc này đang làm việc.
Hắn sở dĩ xấu hổ, là vì hắn sợ nam chính phát hiện rồi sinh ra hiểu lầm.
Hiểu lầm hắn là lão Vương nhà bên đào góc tường, cho hắn ta đội nón xanh.
Nam chính từng bị nữ nhân Trình Đạo Tú kia lừa gạt, kiêng kị nhất là cái này.
Tạ Tri Vi trong nháy mắt điều chỉnh tốt thần thái, biểu tình đứng đắn giống như đỡ bà cụ đi qua đường. Hắn không một tiếng động bay lên, ở khoảng cách cách Thu Trọng Vân ba bước lại không một tiếng động rơi xuống. "Bần đạo cũng không phải là cố ý, mạo phạm rồi."
Nào biết Thu Trọng Vân lại rất hăng hái, nửa nằm ở một bên kiều giác trên nóc nhà, một tay chống cằm lười nhác nhìn qua, "Nếu đạo trưởng biết mạo phạm nô gia, ngài cũng không thể không chịu trách nhiệm nha."
Đôi mắt nàng hàm chứa nước mùa thu, chỉ cần là nam nhân nhìn thấy chỉ sợ đều phải xương mềm gân nhũn.
Tạ Tri Vi lại càng khẩn trương, chịu cái lông trách nhiệm, ngươi cho rằng ta dẫm một cước sẽ mang thai sao? Lão muội ngươi làm ơn đừng đùa giỡn lung tung nữa, nam chính ở dưới đang nhận cha, cảnh xúc động như vậy ngươi không thể nghiêm túc một chút được sao!
Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó ở chung, gần thì nói vô lễ, xa thì lại oán trách—— Khổng phu tử thật không có gạt ta.
Vậy xử lý lạnh đi!
Bởi vì tồn tại cảm đã đạt bốn ngôi sao, Tạ Tri Vi lạnh mặt rất tự nhiên. Hắn đi đến một chỗ khác dưới bóng cây, tại chỗ khoanh chân ngồi ngay ngắn.
Thu Trọng Vân thấy thế cười khẽ: "Đạo trưởng nhắm mắt làm gì? Có phải thấy nô gia quá xinh đẹp, khiến ngài tâm viên ý mã**?"
Tạ Tri Vi mắt điếc tai ngơ, tập trung tinh lực đem thần thức chậm rãi xâm nhập vào trong phòng.
Mục Hạc ôm "Cẩu" trong lòng ngực, ưỡn thân thể đến thẳng tắp, biểu hiện ra dáng vẻ câu nệ và luống cuống mà một người vừa mới gặp phụ thân nên có. Hắn ngước mắt nhìn lên, một đôi mắt dưới ánh đèn rạng ngời lấp lánh. Bình phong ở sau lưng ẩn hiện một bên sườn mặt của hắn, đường nét trôi chảy, tựa như do một bút vẽ thành.
Tạ Tri Vi nhịn không được bùi ngùi cảm khái, trận này nam chính lại trưởng thành thêm một chút. Ngày sau cao quý xuất trần, giờ phút này đã xuất hiện manh mối.
Khó trách khi đó đạo diễn thích chụp Hà Tranh ba trăm sáu mươi độ, diện mạo này quả thực không có góc chết.
Trong phòng còn có một người hơi cao hơn Mục Hạc một chút, mặc một thân áo gấm. Người này ở dưới ánh nến, mặt như quan ngọc, khí chất ung dung, trên mặt như có như không vệt nước mắt khô cạn.
Hắn ta và Mục Hạc có năm sáu phần tương tự, chỉ là mũi cao thẳng, đường nét gương mặt càng cứng rắn hơn.
Tạ Tri Vi ở trong lòng "chậc" một tiếng, vẫn còn rất đẹp trai, trách không được mẹ của Mục Hạc nguyện ý buông bỏ tất cả chạy theo cha hắn. Thảo Mãng Anh Hùng thật biết cách miêu tả diện mạo, hình dáng đã giống với Mục Hạc, lại có khí chất tươi sáng.
Cha Mục Hạc nhìn ngọc bài trong lòng bàn tay, thở dài: "Ai ngờ năm đó từ biệt, hôm nay đã âm dương đôi đường, chỉ còn sót lại vật này. Con trai, là ta có lỗi với mẫu thân ngươi, càng có lỗi với ngươi."
Mục Hạc thấp giọng an ủi: "Phụ thân không cần tự trách, mẹ chưa từng nói qua một câu oán hận ngài."
"Càng là như thế, ta mới càng thêm xấu hổ vô cùng......" Giọng của cha Mục Hạc mang cảm giác run rẩy rõ ràng, ông ta nắm chặt ngọc bài, nhắm mắt, "Mẫu thân ngươi tên là Chiếu Thủy, ta từng nói chỉ cần có ta ở đây, nàng sẽ vĩnh viễn không cạn. Cuối cùng nàng lại đặt tên cho ngươi là Hạc***, rõ ràng là...... Đã nói sống chết có nhau, đã nói cùng người thề ước, đều là lời nói suông. Chắc hẳn nàng hàng đêm nhìn trăng sáng sầu não, lại tìm không thấy bóng dáng của ta......"
Đầu Tạ Tri Vi đầy hắc tuyến****.
Có người làm cha nào chia sẻ kinh nghiệm yêu đương với con trai sao?
Xem ra mẹ của Mục Hạc bị sủng thành não tàn chỉ biết yêu đương, tất cả đều là lỗi của cha hắn! Từng xấp từng xấp lời tỏ tình, tìm lầm đối tượng rồi ê này! Miệng lưỡi con trai ngươi còn ngọt hơn miệng của ngươi mau tắm rửa đi ngủ đi đại huynh đệ!
Không đúng, Tạ Tri Vi bỗng nhiên nhớ tới trong nguyên tác hình như cũng không có đoạn lời kịch khiến người nổi da gà này, chính là rất bình thường nhận thân mà thôi, sau đó lấy một câu "Phụ tử kê cao gối trò chuyện thâu đêm, thẳng cho đến bình minh" để làm kết thúc.
Xem ra hắn chỉ lo ngủ, trong chốc lát đã tới chậm, không đuổi kịp cảnh nhận con, ngược lại đuổi kịp "kê cao gối trò chuyện thâu đêm".
Nam chính cũng thật lợi hại, nghe cha hắn than thở khóc lóc buồn nôn lâu như vậy, lỗ tai không mềm, răng cũng không chua, rất phối hợp đỏ cả vành mắt.
Đã không có gì quan trọng, vậy không cần quá lo lắng trong phòng, hiện tại tuyến (Thu) tình (Trọng) cảm (Vân) quan trọng hơn.
Tạ Tri Vi một mặt nghe ngóng động tĩnh trong phòng, một mặt lưu ý bốn phía. Bỗng nhiên một làn gió thơm nhàn nhạt phất qua, Thu Trọng Vân đã xuất hiện bên người hắn, vừa rơi xuống đất đã tựa như không có xương mà dựa vào nhánh cây kề bên hắn.
Tạ Tri Vi mở mắt ra, thấp giọng hỏi: "Cô nương có gì muốn làm sao?"
Thu Trọng Vân cũng không trả lời, dửng dưng nhìn chằm chằm gương mặt hắn, thẳng đến khi Tạ Tri Vi sợ hãi trong lòng, nàng bỗng nhiên dịch chuyển về phía trước một chút.
Tạ Tri Vi đành phải lùi về phía sau một chút.
Thu Trọng Vân tức khắc cười rộ lên, tiếp tục dịch chuyển về phía trước.
Khoảng cách hai người một lần nữa lại kéo gần, ngoại trừ nam chính, Thu Trọng Vân là người thứ hai gần đến nỗi có thể khiến Tạ Tri Vi thấy rõ lông mi.
Tạ Tri Vi nhìn nhìn phía sau, quay đầu lại nói: "Cô nương, lại lùi nữa phía sau này chính là mái hiên."
Thu Trọng Vân không để bụng: "Thì tính sao."
Tạ Tri Vi chân thành nói: "Cô nương nếu muốn đi xuống, bần đạo có thể nhường đường."
Thu Trọng Vân "xùy" một tiếng, lại cười rộ lên, "Đạo trưởng thật biết giả vờ đứng đắn. Rõ ràng là tới nghe lén chân tường của đồ đệ, lại luôn trộm liếc nhìn nô gia. Người chính đạo đối với chúng ta kêu đánh kêu giết, nhưng đạo trưởng lại hòa hòa khí khí, không phải thích nô gia thì là cái gì? Sớm chút thừa nhận đi."
Tạ Tri Vi thiếu chút nữa phun ra một ngụm lão huyết: "Cô nương hiểu lầm, bần đạo không có."
Ta sát, sao lại có nữ nhân tự luyến như vậy!
...... Được rồi, năm đó thời điểm đọc truyện quả thật rất thưởng thức nàng.
Dù sao đánh phụ trợ cho nam chính, kéo theo biết bao nhiêu tiết tấu.