Đêm mưa.
Rừng trúc gai bị tưới một ngày, đứng phiêu diêu trong gió táp từ bốn phương tám hướng, nước mưa men theo phiến lá chảy xuống không ngừng.
Mây đen phủ kín màn đêm, toàn bộ Tạo Cực Thành không thấy một tia ánh sáng, phảng phất như một khu mộ trống trải tịch liêu.
Mà trên thực tế, dưới góc liễu bên sườn dốc ở một góc của tòa thành, quả thật có một ngôi mộ thất lẻ loi.
Mộ thất này mới vừa tu sửa, cỏ dại mọc trong mùa hè đã bị nhổ sạch, ngay cả mộ bia cũng được lau chùi không nhiễm một hạt bụi.
Sở Tri Thị chậm rãi đứng dậy ở phía trước tấm bia, giọt mưa rơi xuống dày đặc đều bị linh lực quanh thân hắn bắn ra ngoài.
Hắn rầu rĩ đứng đó, mãi cho đến khi một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói với tên người trên bia đá: "Nhị sư huynh, đệ có rảnh lại đến thăm sư huynh."
Tia chớp từ phương xa xẹt qua màn trời phía trên cây liễu, chớp mắt chiếu sáng cái tên trên mộ bia .
—— Bích Hư chân nhân Tạ Tri Vi chi mộ.
Vết đao khắc chữ viết bị mài giũa vô cùng tròn trịa, xem ra đã trãi qua không ít năm tháng.
Thân ảnh hắn ngự kiếm biến mất trong màn mưa, lại không biết chỗ hắn vừa mới đứng rốt cuộc có người nhẹ nhàng thở ra.
Sâu bảy thước dưới lòng đất.
Lão Đỗ nín thở trọn một ngày, theo bản năng hướng về phía đỉnh đầu nhìn một cái, lòng còn sợ hãi: "Mẹ ta ơi, lảm nhảm với người chết nguyên một ngày, đầu óc tên thành chủ Càn Dương Thành này rất có vấn đề, thật đúng là tin ngày giỗ người chết có thể hồi hồn, hại chúng ta kém chút lộ tẩy."
Người ở bên cạnh lão cầm xẻng bắt đầu đào đất, "Cũng chưa chắc là chuyện xấu. Hôm nay Đạo Tông tổ chức xong xuôi ngày giỗ cho Bích Hư chân nhân, thời tiết lại không tốt, tạm thời sẽ không gấp nhìn chằm chằm chỗ này."
"Suốt bốn năm nay không biết trên đời có bao nhiêu người đánh chủ ý nơi này. Nhưng chân chính đi đến đây, chúng ta là nhóm người đầu tiên. Ta nói này Mao Tử, xong vụ này chúng ta sẽ được sung sướng rất lâu đó." Lão Đỗ xoa xoa tay, có vẻ rất phấn khích.
Mao Tử vùi đầu đào, miệng nói: "Còn ba trượng nữa sẽ đả thông, đợi lãnh tiền thưởng rồi vui vẻ cũng không muộn."
"Đến đây."
Hai người này là dân đào mộ lão luyện đương thời, mua nhà của một hộ nông dân gần Ngọc Kinh Đạo Tông nhất. Sau khi thăm dò phương vị, che chắn phòng xá kín kẽ, suốt ngày đóng cửa đào địa đạo ở trong nhà, mục đích chính là mộ thất của vị thành chủ quá cố Tạo Cực Thành.
Vất vả một năm, rốt cuộc hoàn thành trong tối nay.
Lớp đất che chắn cuối cùng bị xúc đi, mộ thất nhỏ hẹp xuất hiện trước mắt hai người.
Sau khi đánh giá quan tài bình thường không có gì kỳ lạ, Mao Tử cẩn thận dừng bước chân. "Tạ chân nhân lúc còn sống thần thông quảng đại, hắn chết rồi biến thành quỷ có thể đặc biệt hung tàn hay không?"
Ánh mắt lão Đỗ xuất hiện vẻ tham lam, trông cứ như trăm vạn tiền thưởng đã bị lão ta nắm ở trong tay.
Lão ta nuốt nuốt nước bọt, không quan tâm nói: "Đừng có nói mò, nếu hắn có thể hiển linh, Sở Tri Thị đi bộ quanh quẩn mộ thất của hắn một ngày tại sao hắn vẫn không ra gặp mặt?"
"Nói cũng phải, chúng ta chỉ cần tránh bị người sống đuổi giết là được rồi."
Lão Đỗ không để bụng: "Người sống sao? Hiện giờ người của Đạo Tông phát giác không được, về sau cũng sẽ không có chứng cứ bắt chúng ta, vị kim chủ kia của chúng ta cũng không phải dễ chọc."
"Nhưng đồ đệ của Tạ Tri Vi là Cửu Châu Vương thế tử, càng không dễ chọc."
"Thôi đi, vị thế tử kia không biết đang hưởng phúc ở đâu, bốn năm nay chưa một lần trở lại Đạo Tông, nói không chừng đã quên cái chỗ chết tiệt này."
Hai người không chút cố kỵ, một lòng nhào vào trong quan tài có cỗ thi thể nghe nói từng nắm giữ Bạch Liên và Hắc Liên.
Lão Đỗ ngồi trên quách nhổ rút ra từng cây từng cây đinh tán, Mao Tử ngồi xổm trên mặt đất đánh lửa.
Hai người trộm mộ đã lâu đều có thể nhìn rõ trong bóng đêm, nhưng vẫn đốt một cây sáp ong, đặt ở một góc mộ thất.
Lão Đỗ rút đinh xong thì nhảy xuống, nhìn ánh nến cháy bừng bừng, trong lòng yên ổn. Lão ta đỡ nắp quách dịch chuyển sang một bên, tiếp tục cảm thán sự tích của chủ nhân mộ thất này. "Nhắc tới Tạ Tri Vi chết cũng thật là thua thiệt, một người lợi hại như vậy, nếu hiện tại còn sống có lẽ là thiên hạ đệ nhất, lại bị độc chết, đến bây giờ hung thủ còn chưa ngoi đầu lên, đây là chuyện gì chứ."
"Còn không phải sao, quá oan uổng rồi." Mao Tử đối với nhân vật chính trong câu chuyện rất là kính sợ, chắp tay nói: "Tạ chân nhân, bọn tiểu nhân kiếm miếng cơm ăn, lão nhân gia ngài ngàn vạn lần đừng trách tội, ngày sau tiểu nhân nhất định sẽ đốt thật nhiều tiền giấy cho ngài."
Lão Đỗ giải quyết quách phía ngoài xong, bắt đầu nhổ đinh trên nắp quan tài, nghe vậy buồn cười: "Chính mình cái gì cũng chưa cầm được, lại muốn đưa tiền trước cho người chết."
"Suỵt, đừng nói lung tung."
"Ngươi thật nhát gan." Lão Đỗ đối với hành vi cẩn thận của Mao Tử khịt mũi coi thường, ném xuống cái đinh tán cuối cùng, vỗ lên quan tài một cái: "Cũng không nhìn một chút vị kia ở trong này có thể nghe thấy hay không."
Lão nói tới đây, bỗng nhiên nổi hứng, ác ý lại vỗ một cái nữa: "Này, lão nhân gia ngài có nghe thấy không."
Bên trong mộ thất vốn dĩ yên tĩnh ngột ngạt, thế nên giọng của lão đặc biệt lảnh lót, mà sau khi chữ cuối cùng nói xong, mộ thất lộ ra càng yên tĩnh.
Lão Đỗ lại gõ gõ nắp quan tài, dương dương đắc ý.
Mao Tử lau miệng đi tới, cũng không chần chờ nữa, dự định cùng lão ta cùng nhau dịch chuyển nắp quan tài.
Lúc này, hai người bọn họ bỗng nhiên nghe thấy dưới nắp quan tài truyền ra một câu trả lời mơ hồ: "Ừm ừ, nghe thấy rồi."
Đại khái là từ trong cơn ngủ say rất lâu mới tỉnh lại, giọng nói này trầm thấp, mất tiếng, mang theo trong trẻo trời sinh, giống như chậm rãi rút ra lưỡi kiếm rỉ sét nằm lâu trong vỏ kiếm.
Lão Đỗ hít vào một ngụm khí lạnh, nháy mắt cả người đều bất động.
Ánh nến lung lay, chỉ có bóng hai người ở trên vách đá, không có vật khác.
Lão nghi hoặc hỏi: "Mao Tử, vừa rồi là ngươi nói chuyện sao?"
Mao Tử chật vật lắc đầu, sắc mặt tái nhợt: "Không, không phải ta......"
Hai người bọn họ một là thiếu niên một là lão niên, mà giọng nói này hình như lại là thanh niên......
Hai