Lúc Mục Hạc xuất ra Thanh Bình Kiếm, Tạ Tri Vi đã đoán được động tác kế tiếp của hắn ta.
Tên nhóc này quả nhiên đen đến tận xương cốt. Bởi vì một con tôm hùm đường nhân, còn là Doãn Vô Song tự tìm đường chết đi khiêu khích, liền ra tay giết người qua đường vô tội.
Thế này đã đưa cho hắn một cái vấn đề khó khăn nan giải.
Phải biết rằng Thanh Bình Kiếm do Tạ Tri Vi hắn cầm trong tay trên trăm năm, thứ đồ chơi này là Thần Khí, đã sớm vô cùng quen thuộc với linh lực của hắn, cho dù đổi chủ cũng sẽ không quên. Dưới một kích này, người khác có thể ngay cả cặn bã cũng không còn, lại không mảy may gây tổn thương cho hắn một chút nào.
Ánh mắt Tạ Tri Vi cách lớp bùn thối, cũng có thể cảm giác được vệt ánh sáng xanh gào thét lao tới.
Sớm biết vẫn bị lộ tẩy, vừa rồi làm trò cười cho thiên hạ nhìn không phải đã phí công sao?
Đời này cộng với đời trước, hắn chưa từng không thèm đếm xỉa ném hết mặt mũi như thế này! Có biết bùn này thối bao nhiêu không! Rau thơm trộn với rau diếp cá chắt lọc chiết xuất, chôn dưới hố xí cất giữ một trăm năm cũng không hơn thế này!
Bỗng nhiên, âm thanh của hệ thống ở trong đầu mạnh mẽ đánh xuống: "Cảnh cáo! Nói tục thô bạo không phù hợp với hành vi của nguyên chủ Tạ Tri Vi, ngài đã OOC nghiêm trọng, hệ thống ban hành cấm ngôn!"
Tạ Tri Vi rất muốn nhét bùn nhão vào trong miệng cho nghẹn chết luôn.
Như thế rất tốt, chẳng những lộ tẩy, đến lúc đó muốn biện hộ cho mình cũng làm không được......
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, một mạt váy áo tuyết trắng bỗng nhiên lướt qua, vừa lúc che chắn trước người Tạ Tri Vi.
Vậy mà là Đạm Đài Mộng.
Ánh sáng xanh trong nháy mắt đã gào thét lao đến, đánh thẳng lên trên người nàng.
Tạ Tri Vi giật thót tim, nghe thấy trên bờ vang lên tiếng Doãn Vô Song thét chói tai.
Độ Sinh được mấy tiểu hòa thượng nâng đỡ đi tới, vừa lúc thấy một màn này, run rẩy kêu một tiếng: "Mộng Nhi!"
Đạm Đài Mộng bị ánh sáng xanh va chạm cực mạnh, liên tục lùi về phía sau, cuối cùng nện ở trên người Tạ Tri Vi, hai người cùng nhau ngã vào trong vũng bùn.
Miệng Tạ Tri Vi bị hệ thống đóng chặt, chỉ có thể dùng cái mũi hô hấp, nhưng lỗ mũi lại bị bùn thối bịt kín, hắn bị xông khí đến suýt nữa ngất đi. Nhưng không kịp quản những thứ này, hắn cuống quýt ngồi xổm xuống mò qua mò lại ở trong nước.
Đậu xanh nữ chính có thù oán gì với nam chính sao! Em gái người ta hiểu chuyện như vậy cũng không biết quý trọng, Mục Hạc ngươi là đồ con rùa!
Nàng bị kiếm khí của Thanh Bình Kiếm đánh lên trên người, sao có thể sống nổi!
Sở Tri Thị đau lòng không thôi, lập tức chất vấn Mục Hạc: "Tiểu tử ngươi vừa ra tay đã lạm sát kẻ vô tội, nhị sư huynh ta nếu như còn sống thấy ngươi như vậy, chắc chắn sẽ trục xuất ngươi ra khỏi sư môn!"
Mục Hạc tiếp tục rũ mi mắt xuống, nhẹ nhàng mà nói: "Thật sao."
Tạ Tri Vi ở xa xa nghe thấy, thầm nghĩ nào dám trục xuất hắn ra khỏi sư môn, hắn không tới tìm ta kiếm chuyện xúi quẩy ta đã thắp nhang cảm tạ có biết không? Nhìn đi, nữ chính đã gặp cái kết cuộc gì, chẳng lẽ ta còn có thể mạnh hơn nàng sao?
Bỗng nhiên, một bàn tay bắt lấy tay áo của hắn.
Tạ Tri Vi vui mừng trong lòng, thuận tay vội kéo lên, Đạm Đài Mộng bị hắn lôi đứng dậy, bùn thối trong ao dính đầy người đầy mặt nàng, một thân áo trắng giá trị xa xỉ đã bị nhuộm đen như mực.
Tạ Tri Vi không kịp đau lòng đó là cái áo dùng tơ gì thêu mẫu gì mà hắn phải bỏ số tiền lớn mới mua được, vội vàng dìu nàng lên bờ. Trong quá trình này, tâm tình của hắn chậm rãi chìm xuống đáy cốc. Hơi thở của Đạm Đài Mộng dần dần mỏng manh, cánh tay bị hắn nắm chặt cũng càng ngày càng lạnh.
Mọi người vây xem bên dưới, Độ Sinh tiến về phía trước một bước, không dám tin mà nhìn hai người dính đầy bùn dưới mặt đất. Tạ Tri Vi nói không nên lời, chỉ có thể lắc đầu với ông ta.
Sở Tri Thị thở dài: "Cô nương này chỉ sợ đã chết rồi, Độ Sinh đại sư xin hãy nén bi thương."
Doãn Vô Song sợ run nói: "Ta không muốn giết nàng ấy...... Ta chỉ muốn Mục Hạc ca ca dọa nàng ấy một chút, thế nhưng...... Nàng ấy sao lại nhảy vào đó, nàng ấy chết rồi có phải sẽ thành quỷ tới quỷ tìm ta không......"
Nàng nói xong lã chã chực khóc. Độ Sinh nâng tay áo lên, ho khục một tiếng, ánh mắt có chút lấp lóe.
Đạm Đài Mộng nằm trong lòng ngực Tạ Tri Vi bỗng nhúc nhích, ngay sau đó đột nhiên ngồi dậy, đỉnh đầu thiếu chút nữa đập vô cằm của Tạ Tri Vi.
"Ân công ngài nói không sai, quả thật rất thối...... Ọe......"
Quanh mình một trận âm thanh hít khí lạnh, Tạ Tri Vi lảo đảo thiếu chút nữa ngã trở lại vũng bùn.
Doãn Vô Song "A" một tiếng khóc lên, ôm đầu kêu la: "Ngươi chết thì chết đi! Đừng tới tìm ta đừng tới tìm ta."
Tạ Tri Vi ngẩn người, nữ chính vậy mà không chết, Thanh Bình Kiếm kia không phải đồ giả nha. Chẳng lẽ nữ chính có luyện hộ thể thần công gì đó? Nhưng, nhưng vừa rồi nàng rõ ràng đã......
Mục Hạc chậm rãi giương mắt, nhìn về phía Đạm Đài Mộng: "Bị Thanh Bình Kiếm đánh trúng mà không có việc gì, Độ Sinh đại sư dạy thật tốt."
Doãn Vô Song cách khe hở ngón tay quan sát nửa ngày, rốt cuộc thở dài ra một hơi, chu miệng nói: "Thì ra vẫn chưa chết, vậy thì tốt rồi vậy thì tốt rồi......" Nàng nói được nửa câu, thấy gương mặt Đạm Đài Mộng dính đầy bùn đang mỉm cười với mình, tức khắc phồng má, hừ một tiếng, trợn trắng mắt nhìn sang một bên.
Độ Sinh kín không kẽ hở che đậy nói: "Nữ đệ tử này thiên tư thông minh, năm đó lúc bần tăng nhặt được nàng, chỉ biết nàng là thiên tài tu luyện, hôm nay mới chân chính biết được nàng sâu cạn thế nào, thiện tai."
Mục Hạc nhếch khóe miệng lên một chút, "Như thế, chứng tỏ đại sư dạy dỗ giỏi cỡ nào, kỳ tài bực này tuyệt đối không nên mai một."
"Đó là tất nhiên." Độ Sinh ung dung thản nhiên che ở phía trước Tạ Tri Vi và Đạm Đài Mộng, thi lễ nói: "Thế tử, nghi thức đã xong, có hứng thú ở lại trong núi ngắm cảnh mấy ngày hay không?"
Mục Hạc nhìn về phía ông ta, khóe miệng vẫn như cũ cong lên nói: "Được."
Tim Tạ Tri Vi nhất thời thắt lại.
Độ Sinh vui vẻ gật đầu, làm cái tư thế mời: "Vậy mời thế tử dời bước đến sương phòng, mấy ngày nay chiêu đãi không chu đáo, tối nay bần tăng thiết yến bồi tội với các vị."
Tiếng khách sáo của mọi người ở chung quanh thay nhau nổi lên, Sở Tri Thị nói: "Đúng lúc, ngày mai Sở mỗ phải về núi, tối nay có thể cùng đại sư nâng cốc nói chuyện."
Độ Sinh than nhẹ một tiếng, "Sở thành chủ nói rất có lý."
Hai người này đều có sư huynh đã chết, đại khái bởi vì lý do đồng bệnh tương liên, bọn họ từ trước khi đại hội diễn ra chỉ dăm ba câu trò chuyện đã rất ăn ý nhau.
Doãn Vô Song nhíu mày: "Mục Hạc ca ca còn không đi sao, muội muốn về nhà, nơi