Tạ Tri Vi ngơ ngác quay đầu, chợt thấy Đạm Đài Mộng với vẻ mặt sợ hãi đứng thấp thoáng trong rừng rậm trước cổng chính của Ma Tông, trên người bị quấn dây xích sắt cực kỳ chặt chẽ. Bên cạnh nàng là Thu Trọng Vân đang mỉm cười, một đầu khác của dây xích chính là nằm trong tay của nàng ta.
Thật là sợ cái gì sẽ tới cái gì.
Phải biết rằng, mồi dẫn thuốc nổ khiến Tạ Tri Vi lưu lại Ma Tông chính là nữ chính. Hiện tại hắn hoàn toàn có thể bôi mỡ lên đế giày nhẹ nhàng chuồn êm, nhưng Thu Trọng Vân có thể từ bỏ ý đồ sao?
Quả nhiên, ngay trước mặt mấy tên thủ vệ ma binh, Thu Trọng Vân uyển chuyển bái hắn một cái, mắt long lanh nước mùa thu: "Thánh Quân ngài đã trở về, thuộc hạ ngài tìm nãy giờ. Vị tiểu muội muội này chắc là bị điên, tự tiện xông vào Ma Tông chúng ta thì không nói, còn luôn miệng kêu ngài là ân công. Ngài nói xem, đầu óc nàng có phải không được ổn không."
Lúc nàng ta nói xong câu cuối cùng, bỗng dưng nâng mí mắt lên, nhìn chằm chằm về phía Tạ Tri Vi. Tạ Tri Vi cảm thấy trong ánh mắt này tựa như cất giấu một mũi khoan, chỉ cần hắn nói sai một câu, sau một giây nó sẽ chọc chết hắn, a không, chọc chết Đạm Đài Mộng.
Đạm Đài Mộng cũng không ngốc, nghe xong lời uy hiếp này, nhìn quanh bốn phía, lập tức ngậm miệng thành thật cúi đầu xuống.
Tạ Tri Vi hắng hắng giọng, giả bộ "Ừ" một tiếng, nói: "Nếu đã như thế, đuổi ra ngoài là được."
Thu Trọng Vân lại nói: "Thuộc hạ có cái chủ ý càng tốt hơn, Thánh Quân có muốn nghe hay không?"
Mẹ nó thế này còn ngại không đủ loạn sao? Tạ Tri Vi bó tay toàn tập: "Nói."
"Vị muội muội điên điên khùng khùng này nếu để chạy loạn ra ngoài kêu gào, không phải sẽ làm hỏng mất uy danh của Thánh Quân sao? Không bằng giữ lại trong Ma Tông, để thuộc hạ cố gắng chiêu đãi, có lẽ có thể trị khỏi bệnh cho nàng."
Đạm Đài Mộng buột miệng thốt ra: "Không thể nào."
Tạ Tri Vi học bộ dáng của Xích Viêm nheo mắt lại, nói: "Ngươi còn biết chữa bệnh?"
Thu Trọng Vân cười nghênh đón ánh mắt của hắn: "Thánh Quân có điều không biết, tài lẻ của thuộc hạ cũng không ít đâu."
Đạm Đài Mộng cứ như vậy đã bị giam giữ. Tạ Tri Vi bỗng nhiên nhớ tới trong nguyên tác cũng có một đoạn cốt truyện thế này, Đạm Đài Mộng và nam chính xa nhau nhiều năm, bởi vì trừ ma vệ đạo mà xâm nhập vào Ma Tông, bị Thu Trọng Vân vây khốn. Lúc này nam chính chạy tới nhận người, Thu Trọng Vân và Đạm Đài Mộng không đánh không quen biết, từ đây xưng hô tỷ muội, nhờ đó mà trong mê trận hộ pháp của Ma Tông mới có một đoạn song phi cùng nhau vui vẻ.
Nhưng hiện tại, nam chính thấy Đạm Đài Mộng chỉ hận không thể diệt trừ cho sảng khoái, Thu Trọng Vân lại quyết tâm phải làm dì của hắn, còn có thể phi được đến đâu.
Tạ Tri Vi sống không còn gì luyến tiếc click mở hệ thống.
Thảo Mãng Anh Hùng hào hứng gấp trăm lần xuất hiện: "Thế nào thần tượng, gần đây đi cốt truyện có thuận lợi không?"
Bình tĩnh như vậy? Thế mà không có giống như trước kia gấp không chờ nổi hỏi cốt truyện phát triển tới đâu? Quả nhiên là bị cốt truyện hố nhiều gây nên?
Nhưng Tạ Tri Vi bị hố nhiều như vậy, cũng không cách nào bình tĩnh giống như hắn, trực tiếp trợn trắng mắt: "Thuận cái con chim, tôi đánh cuộc năm cọng lông, lấy hướng phát triển hiện tại của cốt truyện, cho dù có trực tiếp khoan trong đầu cậu ra tám trăm cái động lớn, cậu cũng không thể viết ra được!"
Lúc này đến phiên Thảo Mãng Anh Hùng ngơ ngác: "Không phải chứ thần tượng, nếu đã không thuận lợi, sao gần đây anh không kêu réo tôi?"
Tạ Tri Vi cười lạnh: "Có tác dụng sao?"
Thảo Mãng Anh Hùng ủy khuất nói: "Thần tượng, vậy là anh không đúng rồi. Chúng ta cần phải kết nối với nhau, không kết nối sao có thể giải quyết vấn đề, không giải quyết vấn đề sao tôi có thể bảo đảm phúc lợi cho anh ở thế giới này?"
Tạ Tri Vi khó có thể tin: "Tôi mẹ nó còn có phúc lợi ở thế giới này?"
"Đương nhiên là có!" Thảo Mãng Anh Hùng nói chắc chắn, "Sinh mạng không kết thúc, đoạt diễn không dừng lại, anh chính là diễn bá kiêm ảnh đế, có suất diễn gì mà anh không đoạt được?"
Lời này để Tạ Tri Vi nghe xong vô cùng vui vẻ, nhưng hắn còn có tự mình hiểu lấy, hờ hững nói: "Đừng khen loạn nữa, suất diễn của vai nữ tôi không thể nào đoạt được."
"Cái đó thì chưa chắc." Thảo Mãng Anh Hùng lấy lòng cười he he hai tiếng, "Thần tượng nếu anh cảm thấy manh mối quá loạn không thể nào tóm gọn, có thể trao quyền cho tôi, tôi trực tiếp đem những nội dung chính mà mấy ngày nay anh đã trải nghiệm nhìn qua một lần."
"Tóm gọn nội dung chính? Còn có loại thao tác này?"
"Đúng thế, công nghệ cao mà."
"Vậy cậu xem đi, tôi trao quyền, mau lên."
Năm phút sau, Thảo Mãng Anh Hùng vỗ lên đùi đen đét, liên tiếp truyền tới tiếng "Đậu xanh".
Tạ Tri Vi nhíu mày: "Đậu xanh cái gì, nói tiếng người đi."
Sau một lúc lâu, Thảo Mãng Anh Hùng mới có thể nói chuyện lưu loát: "A a a a, không hổ là thần tượng, không hổ là diễn bá, ngay cả suất diễn của Boss cũng bị anh đoạt, thật là lợi hại!"
Tạ Tri Vi: "......"
Thảo Mãng Anh Hùng hưng phấn không thôi: "Thần tượng, anh có từng nghĩ tới muốn trở thành vai chính của quyển sách này không?"
"Trở thành vai chính? Cậu có lầm không đó?" Tạ Tri Vi sửng sốt, ngay sau đó nghiêm túc hỏi: "Chẳng lẽ, muốn tôi xuyên thành Mục Hạc?"
Thảo Mãng Anh Hùng lên tiếng phủ nhận: "Không không không, chuyện này sao có thể, anh là lựa chọn tốt nhất cho vai Tạ Tri Vi nha."
"Vậy cậu có ý gì?"
"Thần tượng, anh đóng phim vô số, chắc là biết thiết lập song nam chính chứ?"
Tạ Tri Vi đóng lại hệ thống đã một lúc lâu, nội tâm vẫn không thể bình tĩnh.
Cái gọi là kiến nghị của Thảo Mãng Anh Hùng, chính là muốn hắn tăng cường nỗ lực đoạt diễn, ngoại trừ suất diễn của nam chính tất cả những suất diễn quan trọng còn lại đều bá chiếm hết, đợi chỉ số tồn tại cảm đầy năm ngôi sao, địa vị của hắn sẽ bay vèo lên nam chính, đến lúc đó mặc kệ cốt truyện lệch tới đâu, hệ thống cũng sẽ không gây khó dễ hắn nữa.
Cách nói thì đúng, nhưng trên thực tế hiện tại hắn đang đoạt suất diễn của Boss phản diện, còn muốn tăng cường nỗ lực thế nào đây?
Tạ Tri Vi đành phải chậm rãi chờ đợi thời cơ.
Trước mắt Đạm Đài Mộng bị bắt, Thu Trọng Vân có dị tâm không biết đang lén lút bày kế hoạch gì. Có điều có thể khẳng định, chuyện hắn ôm thân phận Xích Viêm trước mắt chỉ có hai nữ nhân