Tạ Tri Vi một bên sờ soạng một bên tiến về phía trước, dưới chân đầy đá vụn vướng víu khiến hắn bước đi loạng choạng. Hồng quang giống như chướng khí tràn ngập khắp nơi, cũng may có mặt nạ che kín miệng mũi, bằng không chắc chắn hắn sẽ bị sặc chết.
Sau tiếng nổ mạnh vừa rồi, nơi này lại trở về ao tù nước lặng, đừng nói là linh lực, ngay cả sự tồn tại của bất kỳ sinh vật còn sống nào cũng không cảm thụ được.
Tạ Tri Vi có chút hoảng, không, phải nói là cực kỳ hoảng.
Bởi vì hệ thống trước nay chưa từng nói qua nam chính rốt cuộc có thể chết hay không, đương nhiên, hắn lúc đầu nhận định sự tồn tại của nam chính là một loại bật hack, đối nam chính mà nói ngược ít tăng tình thú ngược nhiều không hề có. Nhưng hiện tại, cốt truyện này càng đi càng lệch, hắn có chút hoài nghi địa vị của nam chính không phải không thể lay chuyển.
Nếu quyển sách này không còn nam chính...... Vậy cốt truyện còn có thể gọi cốt truyện sao? Ýnghĩa tồn tại của hắn lại là cái gì?
Tất cả những việc đã làm lúc trước chẳng phải đều toi công sao?
Tạ Tri Vi không dám nghĩ nhiều, vội vàng nhắm mắt lại. Cánh sen đỏ rực chậm rãi mở ra ở sau lưng hắn, so với hồng quang trước mắt càng thêm sáng tỏ, tựa như mấy lưỡi dao sắc bén đem hồng quang bốn phía phá vỡ, xua tan đi. Hắn cố gắng ổn định tâm trạng, dùng thần thức chậm rãi tìm tòi, rốt cuộc phát hiện một chút động tĩnh yếu ớt.
Đó là tiếng hít thở nhè nhẹ như có như không, vô cùng quen thuộc.
Quen thuộc đến tuy rằng ở cách xa như vậy, Tạ Tri Vi vẫn có thể phân biệt ra được, so với thời điểm bốn năm trước Mục Hạc bị Hắc Liên ngược, dựa vào trong lòng ngực hắn chịu đựng giống nhau như đúc.
Tạ Tri Vi ba chân bốn cẳng chạy về phía đó.
Bên trong hồng quang mênh mông, có một giọng nói lạnh như băng truyền đến: "Kẻ nào."
Xưa đâu bằng nay, nam chính đã trưởng thành, cho dù lúc này có suy yếu cũng không thể khinh thường. Tạ Tri Vi không dám hé răng, bước thẳng về phía phát ra âm thanh, bên trong hồng quang có một bóng người thon dài dần dần hiện rõ trong tầm mắt.
Mục Hạc dựa lưng vào vách đá, tay cầm Thanh Bình Kiếm, mũi kiếm chỉ về hướng hư vô trước mặt. Áo trắng bị linh lực nâng lên tung bay bồng bềnh, linh hoạt kỳ ảo tuấn dật, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phi thăng. Nhưng đôi mắt của hắn lại trống rỗng, con ngươi nhiễm đỏ như máu, so với bộ dáng tiên nhân lại càng không tương xứng.
Cũng không biết đã gặp cái gì, lúc này vẻ mặt của hắn có chút dữ tợn, vầng trán thấm đẫm mồ hôi. Bước chân của Tạ Tri Vi hơi nặng nề, lập tức bị hắn nhạy bén phát giác được, hắn nhìn về phía huyết sắc mơ hồ tựa như một giấc chiêm bao ở trước mặt, ý thức thoáng thanh tỉnh một chút.
"Xích Viêm, ngươi rốt cuộc đã tới." Gương mặt Mục Hạc không chút cảm xúc nhấc mí mắt lên, đồng thời chỉa Thanh Bình Kiếm về phía Tạ Tri Vi.
Một đạo thanh quang nhanh chuẩn tàn nhẫn bắn qua, đánh lên trên người Tạ Tri Vi tựa như đánh vào bọt nước trên mặt biển, nhanh chóng thấm vào rồi biến mất.
Trong lòng Tạ Tri Vi lộp bộp một tiếng, lập tức ngừng bước chân. Đôi mắt hắn nhìn về phía mũi kiếm cách trái tim chừng ba tấc, cổ họng không tự giác giật giật.
Nam chính thật đúng là yêu ghét rõ ràng, tính toán chi li, đến nước này vẫn không quên kêu đánh kêu giết. Đáng tiếc, Thanh Bình Kiếm giờ đây đã không có tác dụng gì.
Nhưng cho dù một kích không trúng, Mục Hạc cũng không có cách nào lại bổ thêm một đao. Đôi mày của hắn nhíu lại, môi mỏng mím thật chặt, toàn bộ thân thể lung lay sắp đổ. Hắn quay ngược Thanh Bình Kiếm, chỉa mũi kiếm xuống dưới, chống trên mặt đất mới không khiến cho mình té ngã.
Lúc này Tạ Tri Vi mới thấy, cái tay kia của Mục Hạc đang cầm một vật. Vật đó không ngừng phóng xuất ra ánh sáng đỏ, ánh sáng này lại thông qua cổ tay Mục Hạc truyền về phía thân thể hắn, chảy khắp tứ chi và các nơi, mỗi một vòng tuần hoàn, nét mặt của Mục Hạc lại đau đớn thêm mấy phần.
Đây là Huyết Mã Não đang từ chối dị vật, nó đã bị nam chính cầm được. Nam chính cần phải tiếp nhận đau đớn cùng cực, mới có thể khiến cho Huyết Mã Não phóng xuất ra sát khí dư thừa, từ đó mặc cho hắn sử dụng.
Trong nguyên tác cũng có một đoạn thế này, có điều ngoài có Thu Trọng Vân, trong có Đạm Đài Mộng, không ai có thể nhân cơ hội lúc này đánh lén hắn. Thế mà hiện tại hậu cung không có một ai, tiểu đệ trở mặt thành thù, chỉ có thể nói trong một chữ: thảm.
Tạ Tri Vi không khỏi lộ vẻ cảm thông, bất kể là trước kia hay là hiện tại, đều chỉ có một mình hắn hộ giá hộ tống cho nam chính. Nam chính này cũng quá thất bại rồi.
Lại có một trận quang hoa nữa tản ra từ trên người, bờ môi Mục Hạc trắng bệch, nhịn không được nhắm mắt lại, thân thể lảo đảo một chút.
Tạ Tri Vi vươn tay, đang định dìu hắn, lúc này mới nhìn thấy cánh tay phải đang cầm Huyết Mã Não kia của hắn vô lực buông thõng. Đốt ngón tay đung đưa lắc lư, thật giống như chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một cái, Huyết Mã Não lập tức trượt xuống rời khỏi tay hắn.
Lúc này Tạ Tri Vi mới sực nhớ, tay phải của hắn ta đã bị gãy. Hắn nhịn không được bước tới quan sát tỉ mỉ, phát hiện cái tay kia bởi vì nhiều năm không có máu lưu thông đã khô khốc biến dạng, chỗ khớp xương sưng to biến thành màu đen, ngón tay lại vô cùng thon gầy, thoạt nhìn tựa như một bàn tay của xác khô, cực kỳ đáng sợ.
Rốt cuộc là trị không khỏi, hay là có nguyên nhân khác?
Tạ Tri Vi không tin tà, vươn tay chộp lấy cổ tay kia. Toàn thân Mục Hạc chấn động: "Tránh ra." Hắn ta đột nhiên mở mắt, hai tròng mắt đỏ bừng như muốn nuốt chửng Tạ Tri Vi.
Tạ Tri Vi thuận miệng nói: "Chậc, đừng lộn xộn." Hắn đang đặt toàn tâm toàn ý vào trên tay, có trong nháy mắt đã quên mất đây là bốn năm sau. Vừa dứt lời mới phát hiện mình đã nói lỡ, hắn hoảng hốt vội đi quan sát thần sắc của Mục Hạc, bỗng nhận ra đối phương đột nhiên an tĩnh trở lại.
Thần sắc Mục Hạc mê mang, một hồi lâu mới cất giọng khàn khàn: "Giọng nói thật quen thuộc, đây...... Cũng là ảo giác sao?"
Tác dụng phụ của Huyết Mã Não chính là sẽ tạo thành công kích tinh thần đối với ký chủ, người bị nghiêm trọng có thể sụp đổ ngay tại chỗ rồi chết đi. Có điều đối với nam chính có tinh thần lực cực kỳ cường đại, chút giày vò này cùng lắm chỉ giống như uống nhầm rượu giả, ăn nói linh tinh nhìn nhầm nghe nhầm một hồi, chờ năng lượng kia qua đi tự nhiên sẽ khôi phục lại bình thường.
Tạ Tri Vi mặt không đổi sắc nói: "Đúng vậy, là ảo giác."
Mục Hạc dường như kéo xuống khóe môi, có chút thoát lực dựa vào vách đá, cười tự giễu: "Loại ảo giác thế này...... Thật tốt."
Tốt cái gì mà tốt, thiếu niên rốt cuộc ngươi đã thấy ảo giác gì để cho ngươi nói mấy câu khó hiểu như vậy?
Mặc dù Tạ Tri Vi bực bội vì không hiểu hoạt động tâm lý lúc này của Mục Hạc, nhưng cũng không rảnh đi suy xét, một bên tiếp tục dặn dò "Đừng nhúc nhích", một bên điểm ngón tay lên trên bàn tay gãy của Mục Hạc.
Linh lực hùng hậu xông tới mãnh liệt, thuận theo đầu ngón tay Tạ Tri Vi nhanh chóng chảy vào huyết mạch trên tay Mục Hạc. Bốn năm ngâm linh tuyền không hề uổng phí, năng lực chữa trị của những linh lực này vô cùng kinh người, thời gian chưa tới nửa nén hương, đã chữa trị hoàn hảo cho khớp xương bị bẻ gãy, tiếp đó sinh ra da thịt mới.
Trong thời gian này, Mục Hạc vẫn luôn an tĩnh co mình trong góc tường. Hiện giờ hắn rất hiếm khi lộ ra bộ dáng bất lực lại suy yếu, Tạ Tri Vi không khỏi nhớ tới bốn năm trước lúc hắn ở trước mặt mình giả bộ đáng thương. Nhịn không được thở dài, ma xui quỷ khiến đi sờ đầu của hắn.
Dựa theo thiết lập, ngày sau nam chính sẽ bá đạo ngút trời, những lần