Thu Trọng Vân giơ tay vén mấy sợi tóc mai rơi rớt ra phía sau tai, nghiêng nghiêng nhìn qua, oán trách nói: "Ngươi cũng biết hắn là cháu ngoại lớn của ta, ta có thể tính toán hắn cái gì chứ."
"Cho nên ta mới hiếu kỳ." Tạ Tri Vi trộn lẫn những gì bản thân hiểu rõ đối với cốt truyện cộng thêm thứ logic lung tung do hắn tự suy diễn, cao thâm khó đoán nói, "Quan sát mấy ngày nay, ngay cả người ngoài như ta cũng có thể nhìn ra, cháu ngoại lớn của cô nương muốn giết Xích Viêm, Hồng Liên kia hơn phân nửa là hắn cũng sẽ không bỏ qua. Nhưng lúc trước cô nương tùy tiện ra tay, lại ngoài ý muốn bức tử Xích Viêm, Hồng Liên cũng bị ta chó ngáp phải ruồi cướp đi. Cô nương đành phải trăm phương nghìn kế muốn ta phối hợp với mình, nhờ vào đó giấu trời qua biển."
Thu Trọng Vân dừng động tác lại, tiếp theo đó cười rộ: "Đáng ghét, ngươi đột nhiên nghiêm chỉnh như vậy làm người ta không quen nha, có điều...... lại có loại quyến rũ nói không nên lời, nếu không phải mặt ngươi...... Khụ, nói không chừng ta đã bị ngươi mê hoặc điên đảo rồi."
Bản lĩnh nói gần nói xa của nữ nhân này là hạng nhất, nếu không phải Tạ Tri Vi không hề có chút mơ tưởng nào đối với tất cả nữ nhân trong áng văn này, quả thật không thể chống cự nổi mị nhãn do nàng ném ra.
Sắc mặt Tạ Tri Vi không hề gợn sóng, "Xin hỏi cô nương, rốt cuộc đang sợ cái gì?"
Thu Trọng Vân hỏi lại hắn: "Như vậy, các hạ lại đang sợ cái gì?"
Tạ Tri Vi sững sờ: "Sao lại nói như vậy?"
Thu Trọng Vân cong khóe môi: "Đừng có giả bộ hồ đồ, nhìn ngươi còn sợ cháu ngoại lớn của ta hơn cả ta nữa."
Tạ Tri Vi thuận miệng nói: "Hắn là Cửu Châu Vương thế tử, quyền cao chức trọng, tu vi cao minh, có ai không sợ hắn."
Thu Trọng Vân lắc đầu, nói y như thật: "Không, loại sợ hãi của ngươi không giống với người khác."
"Không giống chỗ nào?"
"Người bình thường sợ hãi cháu ngoại lớn của ta, ngay cả nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn hắn một chút. Cho dù là ta, lúc tâm trạng của hắn không tốt cũng không dám nhìn thẳng hắn. Nhưng ngươi thì có chút đặc biệt, luôn là nhìn chằm chằm cháu ngoại lớn của ta, bộ dáng cứ như đang chột dạ...... A đúng! Chính là chột dạ, vì sao ngươi lại chột dạ với hắn?"
Thu Trọng Vân rất có hứng thú nhìn Tạ Tri Vi, trên mặt chỉ thiếu viết thêm hai chữ bát quái.
Tạ Tri Vi mặt không đổi sắc: "Ta giả dạng Xích Viêm, đương nhiên phải chột dạ." Mắt thấy Thu Trọng Vân như có điều suy nghĩ, Tạ Tri Vi nhịn không được nói: "Mấy cái chuyện râu ria này có thể để ngày khác nói được không, trước đó cô nương hãy thả ta ra ngoài đi."
Thu Trọng Vân lắc lắc ngón tay, cầm một cục đá ném tới chỗ lan can, lập tức có quang hoa của Bạch Liên xuất hiện, bao vây lồng đá kín không kẽ hở.
Một trận buốt giá quanh quẩn trong lòng ngực Tạ Tri Vi, lạnh thấu tim.
Thu Trọng Vân nhún nhún vai: "Ta rất muốn thả ngươi, nhưng ngươi cũng thấy...... Ngươi yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố tiểu muội muội kia thật tốt, sẽ không để nàng bị hủy dung."
Đậu xanh đã đến bước này rồi, ta nào có tâm tư quan tâm nàng ấy có bị hủy dung hay không!
Lồng đá lặng im một hồi, Thu Trọng Vân cố gắng an ủi Tạ Tri Vi: "Hai ngày nữa ngươi cũng không cần buồn bực ở đây, chúng ta sẽ đổi chỗ khác, đến lúc đó ngươi có thể nhìn ngắm phong cảnh ven đường, có lẽ tâm trạng sẽ tốt hơn."
Ha ha ha ha, em gái ngươi thật biết cách an ủi người. Logic thần thánh gì đây, ta trước tiên nói cho ngươi biết sắp tạt axit lên trên mặt ngươi, đưa cái gương để ngươi trước đó trang điểm một hồi, ngươi có thể quên đi thống khổ do bị tạt axit sao?
Tạ Tri Vi xua xua tay, đáp cho có lệ: "Ý kiến hay."
Chuyện cho tới bây giờ, Tạ Tri Vi đã biết đã cái mắc xích Thu Trọng Vân này không thể đả thông rồi. Hắn nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra, đều là kẻ thù, vì cái lông gì Mục Hạc muốn cho Bạch Dự đi một cách nhanh gọn.
Mặc dù hắn ta chết cũng không hoàn toàn nhanh gọn, nhưng ít ra đỡ hơn Xích Viêm và Bạch Kiến Trứ. Bắt Xích Viêm chứng kiến cái chết của Bạch Dự để lưu lại bóng ma tâm lý, còn Bạch Kiến Trứ...... Cái tình trạng này, sống còn không bằng chết.
Mục Hạc rốt cuộc đang suy nghĩ gì, giữ lại hai người Bạch Kiến Trứ và Xích Viêm, chẳng lẽ muốn chọn ngày hoàng đạo, tìm một chỗ phong thuỷ bảo địa, lại khai đao tiếp?
Làm diễn viên, quan trọng nhất chính là điều chỉnh tâm trạng. Tạ Tri Vi cảm thấy trước mắt chỉ có thể đi một bước tính một bước, nếu trước mắt đã trốn không thoát, vậy thì an phận diễn vai tù nhân, coi như phát triển thêm lối diễn xuất.
Thời gian hành hạ trôi qua, không quá hai ngày, Tạ Tri Vi đã bị hai gã ma binh cao lớn kéo lôi ra ngoài.
Ngày này cuối cùng cũng tới.
Được rồi, trước hết cứ nghe theo Thu Trọng Vân, bị nhốt lâu như vậy khó khăn lắm mới được ra ngoài, vừa nhìn xem phong cảnh thay đổi tâm tình, vừa tìm cơ hội trốn cho mau.
Ngay sau đó, một miếng vải đen đã che kín đôi mắt hắn.
Tạ Tri Vi: "......"
Có biết trên mặt ta còn dán một cái mặt nạ không hả ê này? Ngay cả hai cái lỗ chỗ đôi mắt cũng che mất, các ngươi cố ý không chừa một chút mặt mũi nào cho người ta đúng không! Nhân vật phản diện cũng cần mặt mũi có biết chưa!
Thế này thì đừng nói là phong cảnh, ngay cả kéo xe chở tù là lừa hay ngựa cũng không biết. Không rõ tình huống chung quanh, cũng không dám dùng thần thức đi quét lung tung, thế này so với người mù khác nhau chỗ nào?
Xa xa truyền đến một tiếng cười yêu kiều, cách mấy chục bước vẫn có thể ngửi được mùi vị vô cùng ngọt ngào ở bên trong.
Cách biệt nhiều ngày như vậy, Thu Trọng Vân nữ nhân này rốt cuộc chịu lộ mặt rồi.
Tạ Tri Vi đang chuẩn bị gây ra chút động tĩnh để dẫn dụ nàng đi qua cho hắn kháng nghị một phen, chợt trong lòng nhảy dựng. Hắn nghe thấy một giọng nói khe khẽ: "Không có gì, thất lạc một vật mà thôi."
Thu Trọng Vân cười nhạo một tiếng: "Vật có thể bị cháu ngoại lớn nhớ kỹ, chắc