Chỗ yếu nhất trên kết giới rốt cuộc xuất hiện một lỗ hổng.
Thế nhưng kim quang vẫn không ngừng cắn nuốt, Đạm Đài Mộng lau mồ hôi ướt đẫm trán, mi tâm giãn ra đôi chút. Nàng lấy bội kiếm tùy thân ra, điểm nhẹ mũi chân, ngự kiếm đi lên, cách lỗ hổng nhìn vào bên trong.
Mấy cây trúc trồng trong viện che kín cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy có bóng người thấp thoáng trong phòng.
Đạm Đài Mộng vội kêu thêm một tiếng: "Là ân công sao?"
Chung quanh yên tĩnh, không người trả lời.
Đạm Đài Mộng suy xét một hồi, lấy thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Bên trong là Mục Hạc thế tử sao? Nghe nói vị ân công kia của ta đã bị thế tử mang đến nơi này, dân nữ bởi vì cứu người nên sốt ruột, lỗ mãng thất lễ, mong thế tử thứ lỗi."
Vẫn không có người hồi đáp.
Người trong nhà dường như đang ngồi trên giường, tựa như một pho tượng đá, mắt điếc tai ngơ với các câu hỏi của nàng.
Đạm Đài Mộng nghi hoặc trong lòng, mắt thấy lỗ hổng do kim quang đánh ra đã đủ cho một người trưởng thành tiến vào, nàng không chần chờ nữa, nói một câu "Đắc tội", chuẩn bị ngự kiếm đi vào.
Bỗng nhiên có một luồng gió lạnh ập vào trước mặt. Cuối thu trời trong, tuyệt đối sẽ có không đất bằng nổi gió, đây dường như là do thứ gì đó chuyển động nhanh gây ra.
Ngay sau đó, từ trong rừng trúc truyền đến một tiếng mèo kêu.
Đạm Đài Mộng theo bản năng nghiêng người né tránh, một cái bóng trắng đã bay lướt qua gương mặt nàng. Tuy nó chưa làm tổn thương đến da thịt nàng, nhưng lúc xẹt ngang qua đã đánh rớt một cây mộc trâm phía trên tóc mai.
Trong khoảnh khắc trở tay không kịp, Đạm Đài Mộng mất đi thăng bằng, nàng cuống quýt điều chỉnh dáng người mới vững vàng đáp xuống trước viện.
"Dung chi tục phấn, chẳng qua cũng chỉ có vậy."
Nối tiếp theo một tiếng mỉa mai lạnh nhạt, một người áo trắng từ trong lỗ hổng phiêu nhiên lướt ra. Trong nháy mắt, quang ảnh ba đóa Hồng, Hắc, Bạch Liên phía sau lưng hắn không ngừng lấp lóe, hơn nữa vẻ mặt người áo trắng không buồn không vui, trông cứ như thần tiên hạ phàm.
Bởi vì bị nhốt ở Ma Tông đã mấy ngày, áo trắng trên người Đạm Đài Mộng chưa từng thay giặt, đã có chút bẩn thỉu. Nàng bất giác cúi đầu nhìn nhìn, chợt cảm thấy mình không bằng người. Nàng một lòng lo cho an nguy của ân công, cũng không đoái hoài tới thẹn thùng, gật đầu nói: "Thế tử, ngài rốt cuộc chịu hiện thân rồi."
Ngờ đâu, vị Cửu Châu Vương thế tử từ trước đến nay trong mắt không nhiễm một hạt bụi, lạnh mặt lạnh tâm, trong ánh mắt nhìn nàng thế mà lộ rõ vẻ chán ghét.
Tuy rằng Đạm Đài Mộng khó hiểu, nhưng cũng không để ý lắm, tiếp tục nói: "Chắc hẳn thế tử đã biết, Xích Viêm đã chết, cái người bị ngài bắt kia chính là do ân công của ta cải trang, kính xin thế tử thả người."
Bóng trắng tập kích nàng lúc trước chợt nhảy dựng từ dưới mặt đất lên, rơi vào trong lòng ngực của Mục Hạc, thì ra là một con mèo toàn thân trắng như tuyết. Nghe nói thiên hạ còn sót lại một con Tuyết Ly Thú, bị Cửu Châu Vương nuôi, nói vậy chính là con này. Lúc này nó bị Mục Hạc ôm lộ dáng vẻ vô cùng dễ bảo, so với mèo nhà bình thường không khác bao nhiêu, thậm chí còn ngáp một cái.
Mục Hạc đưa tay sờ soạng đầu của nó, lơ đãng nói: "Vân di nói cho ngươi biết sao?"
Đạm Đài Mộng sửng sốt, ngay sau đó thản nhiên nói: "Không sai, thế tử là người thông minh, ta có che giấu ngài cũng không tin. Hơn nữa vị Thánh Nữ kia cũng không ngốc, nàng ấy làm như vậy nhất định là có dụng ý."
Thì ra là, Đạm Đài Mộng bị nhốt mấy ngày nay, liên tục nghe thấy tiếng gió nói rằng Ma Tông đã trở trời, Xích Viêm đã bị Thu Trọng Vân và Mục Hạc liên thủ bắt lại, hình như là muốn đưa đi huyết tế Bích Hư chân nhân Tạ Tri Vi. Nàng lập tức muốn tìm Thu Trọng Vân để chất vấn, nhưng nàng chỉ là một tù nhân, không ai để ý tới, đành phải lo lắng suông, yên lặng khẩn cầu mong cho ân công đừng có gặp chuyện gì.
Nàng như ngồi trên bàn chông đợi suốt mấy ngày, Thu Trọng Vân bỗng nhiên xuất hiện ở đại lao. Nàng ta thần thần bí bí nói cho nàng biết ân công vẫn chưa chết, muốn nàng đi tìm Mục Hạc để đòi người, hơn nữa còn cho biết vị trí tòa biệt viện này một cách kỹ càng tỉ mỉ.
—— kỳ thật Thu Trọng Vân cũng là chó ngáp phải ruồi. Ngày ấy nàng cảm thấy chuyện giấu trời qua biển sắp bị bại lộ, bèn kiếm cớ thoát thân. Thế nhưng, nàng căn bản không biết thân phận thật sự của Tạ Tri Vi, cũng không dám kết luận là rốt cuộc Mục Hạc có giết người hay không. Nàng chỉ cần một người cản đường Mục Hạc, kéo dài thời gian một lát mà thôi.
Đạm Đài Mộng biết rõ mình đã bị lợi dụng, nhưng miễn là cứu được ân công, chuyện còn lại tạm thời không tính toán.
Nàng bước về phía trước một bước: "Kính xin thế tử thả ân công ra, đừng nên bắt nhầm người tốt."
Đôi mắt Mục Hạc hơi híp lại, buông tay ra, để Tuyết Ly Thú nhảy xuống đất.
"Hắn quả thật là người tốt, một người rất rất tốt......" Mục Hạc chậm rãi nói, còn không đợi trong mắt Đạm Đài Mộng cháy lên tia hi vọng, hắn đã từ từ hạ xuống, "Nhưng bắt được hắn, là chuyện đúng đắn nhất mà ta làm trong cuộc đời này."
Đạm Đài Mộng thấy hắn bỗng nhiên cong lên khóe môi, lắp bắp kinh hãi: "Cho nên ngài......"
"Cho nên, ta làm sao có thể buông hắn ra một lần nữa."
Mục Hạc nhẹ nhàng đáp xuống đất, bốn bề có gió man mát thổi cuốn bụi đất và lá trúc tung bay, nhưng y phục của hắn vẫn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Hắn rũ mắt, tựa như không muốn nhìn Đạm Đài Mộng thêm nữa, "Không những thế, ta còn muốn đem những kẻ chướng mắt ra giết sạch, chẳng hạn như, ngươi."
Đạm Đài Mộng không thể nhìn ra chút cảm xúc nào trên gương mặt hắn, nhưng sát khí xung quanh người hắn trong nháy mắt đã phát tán ra.
Cùng lúc đó, quang hoa của Hắc Liên và Bạch Liên hóa thành mấy chục luồng, tựa như rắn đánh về phía nàng. Đạm Đài Mộng nhíu mày, cắn môi né tránh ra phía sau, nàng có chút không vui: "Ngài biết rõ ân công vốn không phải là Xích Viêm, vẫn còn khư khư cố chấp sao?"
Thế tấn công của Mục Hạc vẫn không giảm chút nào "Vậy thì sao?"
Tấm chắn của Bạch Liên bao vây từng tầng từng lớp khiến cho Đạm Đài Mộng không thể nhúc nhích, mà Hắc Liên đang không ngừng