Nửa đêm canh ba, âm thanh này quanh quẩn giữa không trung, đặc biệt lảnh lót.
Tạ Tri Vi: "......"
Tim thật mệt mỏi, giữa người với người tín nhiệm để ở đâu! Doãn Thương Sơn ngươi chờ đó cho ta, quay đầu lại ta phải nhìn xem nam chính trong nguyên tác trừng trị khuê nữ điêu ngoa kia của ngươi như thế nào, cười cho ngươi xem!
Doãn Thương Sơn vừa hô lên, tất cả mọi người trong tiểu viện đều nâng cao cảnh giác. Mục Hạc ngược lại cực kỳ bình tĩnh, gật đầu nói, "Cảm tạ Doãn thế bá đã chiếu cố." Hắn liếc mắt nhìn cửa phòng khép hờ kia một cái, "Trong phòng ta quả thật có người, thế bá gặp rồi sao?"
Doãn Thương Sơn xua xua tay: "Đã nói là ta chưa tiến vào, tất nhiên là chưa từng gặp. Chẳng qua ta nghe được chút động tĩnh......"
Mục Hạc khẽ mỉm cười: "Xin thế bá yên tâm. Hắn là khách quý của ta, bởi vì tới vội vàng, đêm nay sẽ ngủ ở đây."
Doãn Thương Sơn giật mình không nhỏ: "Khách quý, nhưng......" Nhưng hắn chui xuống dưới gầm giường thì giải thích thế nào?
"Sao rồi, thế bá cảm thấy có chỗ nào kỳ quặc ư?"
"Rất tốt rất tốt." Doãn Thương Sơn ho khan một tiếng, đánh trống lảng nói: "Vô Song nhao nhao đòi muốn đến gặp ngươi, nhưng gió lạnh đêm tối, mới vừa rồi nó lại...... Ta lập tức ngăn cản. Nếu hiền điệt đã không có việc gì, vậy ngày mai ta lại để cho nó tới."
"Vô Song quả thật bị hoảng sợ không nhẹ, xin thế bá cứ yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ, lấy lại công đạo cho muội ấy." Mục Hạc chắp tay, "Sắc trời không còn sớm, xin thế bá mau mau đi nghỉ ngơi."
Đưa mắt nhìn Doãn Thương Sơn rời đi, Mục Hạc cất bước tiến tới dưới mái hiên, đang định đẩy cửa, hắn đột nhiên hỏi thủ vệ trực đêm cách đó không xa: "Mới vừa rồi Doãn vương gia quả thật không có đi vào?"
"Bẩm thế tử, không có."
Tạ Tri Vi nghe xong câu trả lời, không nhịn được phẫn nộ ở trong lòng.
Mấy tên thủ vệ trong viện này tuyệt đối là ăn không ngồi rồi. Đầu tiên là Doãn Vô Song sai bọn họ hái hoa, bọn họ liền tự ý rời khỏi vị trí, để hắn thừa lúc vắng mà tiến vào phòng. Hiện tại Doãn Thương Sơn một người sống sờ sờ, vậy mà cũng không nhìn thấy.
Có điều, cái tiểu viện này đại khái là nơi vắng vẻ nhất trong vương phủ, người lưu lại đây hơn phân nửa sẽ không được đối đãi nghiêm túc. Nếu không, Mục Hạc cũng sẽ không an bày cho hắn ở đây.
Không biết lúc này Mục Hạc đang cất giấu tâm sự gì, đẩy cửa mà cũng lâu như vậy.
Tạ Tri Vi thở dài. Trái phải đã đi không được, vẫn là làm một mỹ nam tử an tĩnh đi.
Một người áo trắng xuất trần phiêu nhiên tiến vào.
Mục Hạc vừa vào phòng, tầm mắt lập tức nhanh chuẩn tàn nhẫn bắt được một thân ảnh, ánh mắt lập tức thay đổi.
Tạ Tri Vi đứng lẻ loi dưới đèn, một tay vững vàng cầm Thanh Bình Kiếm, một tay vịn lấy cái bàn. Lúc này hắn đưa lưng về phía Mục Hạc, đạo bào sắc xanh đen trên người hắn bị ánh nến chiếu sáng ra một tầng sắc ấm áp.
Trong nháy mắt, Mục Hạc tựa như được trở về Tạo Cực Thành của nhiều năm trước, khắp thành đều là rừng trúc xanh ngát.
Mục Hạc bình tĩnh nhìn chằm chằm tấm lưng kia, miệng khe khẽ nỉ non: "Tư tu cải biến như thương cẩu......"
Câu nói này một chút cũng không sai, năm đó lúc đặt tên cho Cẩu, làm sao mà nghĩ đến, về sau sẽ gặp gỡ nhiều biến cố như vậy?
Hắn của ngày đó, tồn tại chỉ vì báo thù, chỉ vì lấy về tất cả những gì thuộc về mình. Thế nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, con đường tưởng chừng rõ ràng này, lại nhiều bùn lầy tới như vậy.
Mà Tạ Tri Vi chết, lại là một bụi gai nằm vắt ngang vũng bùn, bốn năm nay vẫn luôn đâm vào trong lòng hắn.
Quả nhiên, bản tính của hắn chính là tham lam. Chẳng qua chỉ trùng sinh một lần, cả người đều thay đổi. Sư tôn phi thăng trở về, hắn tuy rằng mừng rỡ, nhưng khát cầu lại càng nhiều. Chẳng những cầu con người sư tôn là của hắn, càng cầu tâm của sư tôn cũng hoàn toàn thuộc về hắn.
Thủ đoạn của Minh Không mặc dù là lối đi tắt, nhưng hắn vô cùng khinh thường. Thẩm U và Minh Không ngay cả một phần vạn khả năng cũng không có, nhưng hắn và sư tôn, lại sớm đã có chuyển biến. Chẳng qua vì hắn không thể tin, sư tôn cũng không muốn thừa nhận mà thôi.
Đây cũng là nguyên nhân hắn không chút do dự bóp nát miếng sắt Ngự Tâm Thuật kia.
Thế nhưng cái ngày sẽ đến đó, còn phải đợi trong bao lâu?
Mục Hạc nghĩ đến, không khỏi cười khổ một tiếng.
Tạ Tri Vi xoay người lại hỏi: "Vì sao mà cười?"
Dưới ánh đèn, hắn có phần thở hổn hển, mới vừa rồi ở dưới gầm giường lăn tới lộn lui, hắn tuy là người tu tiên không đến mức nóng bức đổ mồ hôi toàn thân, nhưng khuôn mặt lại tái nhợt đến không còn huyết sắc.
Mục Hạc giật mình, tức khắc hiểu rõ, vội vã tiến lên: "Còn tưởng rằng sư tôn cố tình áp chế linh lực không chịu gặp đệ tử, thì ra bởi vì đệ tử mà hao hết sạch......" Hai tay hắn đỡ lấy Tạ Tri Vi, đầy mặt đều là thương tiếc.
Tạ Tri Vi lại duỗi tay đẩy hắn, trong mắt mơ hồ có tức giận: "Nói như vậy, ngươi vẫn luôn biết ta...... trốn tránh ở chỗ đó?"
Ba chữ dưới gầm giường không nói thì tốt hơn, thật sự tổn hại đến hình tượng, đây cũng không phải là sợ OOC, đây là vấn đề mặt mũi!
Kết quả đương nhiên là đẩy không ra, Mục Hạc càng tiến thêm một bước chặn ngang bế hắn lên. Trong đầu Tạ Tri Vi lập tức trống rỗng, bờ môi phát run: "Ngươi muốn làm cái gì? Thả xuống, buông tay! Ngươi có nghe thấy không, buông tay!"
Năm đó, thời điểm hắn còn đóng phim, thường xuyên bế bạn diễn nữ chính ở trong phim lên như vậy, mỗi khi đến phân đoạn này, đạn mạc* trên màn hình sẽ tung bay đầy: "A a a a tui cũng muốn được nam thần ôm công chúa!" "Thầy Tạ mau buông nữ chính kia ra, có cái gì thì tới chỗ em nè!" "Phân đội nhỏ che mặt tới rồi đây, không cho mấy người nhìn nhan sắc thần thánh cưng chiều của nam thần bọn tui."
Chuyện cũ không thể tìm, hồi ức như gió lạnh thổi......
Hiện tại cái màn này, ôm công chúa, vẻ mặt cưng chiều đều có đủ, quả thực đã tái hiện chuyện của hôm qua, nhưng mẹ nó cái người ôm kia nay trở thành người bị ôm, muốn hắn làm sao mà tiếp thu?
Mục Hạc mặc kệ hắn quát lớn như thế nào, thậm chí lấy Thanh Bình Kiếm ngoài mạnh trong yếu gõ đầu hai cái ra sao, cũng vẫn thờ ơ y như cũ. Hắn ta cực kỳ cẩn thận đặt Tạ Tri Vi lên trên giường, ôn nhu nói: "Sư tôn bớt giận, đệ tử cảm thấy gặp nhau như vậy sư tôn