Kim Việt biểu hiện rất tự nhiên hỏi han vết thương cũ của Ben, trình độ tiếng Trung của Ben không tốt lắm, thường ngày nói chuyện với các bạn học đều dùng hỗn hợp cả ba thứ tiếng Trung – Đức – Anh, hiện tại muốn nói mấy từ như ‘sụn chêm‘, ‘phần mềm’, ‘dây chằng’, tiếng Trung hoàn toàn không biết nói ra sao, chỉ đành dùng tiếng Anh nói chuyện. Khẩu ngữ tiếng Anh của Kim Việt rất tốt, thậm chí còn không có vấn đề phát âm cứng ngắc thông thường của người Trung Quốc, trái lại là cậu trai người Đức Ben này còn thỉnh thoảng nói nhầm sang mấy từ tiếng Đức.
Ngạn Dung cứ thế mà bỏ đi thực không tiện cho lắm, vậy nên đứng ở một bên, làm bộ đánh giá trang trí phòng y tế, yên lặng nghe hai người nói chuyện.
“Không có vấn đề gì lớn.” Kim Việt nói: “Gần đây đừng đi đá bóng nữa, sau này tốt nhất cũng không nên tiếp tục vận động mạnh quá nhiều. Tự mình phải biết mình có chấn thương cũ chứ, sao còn cậy mạnh như thế?”
Ben nhìn Ngạn Dung một chút, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng.
Ngạn Dung ngay lập tức hiểu ra, Ben kiêu ngạo thật ra cũng rất khát vọng hòa đồng với tập thể, cho nên dù mang theo vết thương cũ nhưng vẫn rất chăm chỉ đi đá bóng cùng bọn họ.
Kim Việt dán salonsip cho Ben, hỏi tiếp: “Trong ký túc xá của cậu có mấy thứ như thuốc xịt giảm đau không?”
Có vết thương cũ, đương nhiên sẽ có chuẩn bị trước một ít thuốc men, Ben nói: “Có.”
Kim Việt nói: “Tôi cũng nghĩ thế, vậy thôi tôi không cần cho cậu thuốc khác nữa, cậu ngồi thêm một lúc là có thể đi rồi.”
Hắn hỏi rất tự nhiên: “Cậu với Ian là bạn cùng phòng sao?”
Tự dưng bị nhắc đến tên Ngạn Dung quay đầu lại.
Ben đáp: “Không phải, chúng tôi là bạn cùng đội bóng.”
Kim Việt gật gù, lại nhìn Ngạn Dung mà nở nụ cười, dùng tiếng Trung nói: “Không nghĩ đến cậu còn có thể đá bóng, tôi cho rằng cậu chỉ thích đọc sách và nghe nhạc thôi chứ.”
Ngạn Dung đã sớm hoài nghi Kim Việt xem thường mình, ngay lập tức trả lời: “Thích đọc sách và nghe nhạc cùng với thích vận động đâu có xung đột nhau, phần lớn các môn thể thao liên quan đến bóng tôi đều biết, tôi rất thích vận động, hơn nữa thần kinh vận động của tôi rất phát triển.”
Kim Việt lộ ra biểu tình rất ư là kinh ngạc, nói: “Thật sao? Đúng là không nhìn ra nha.”
Ngạn Dung nghiêm mặt, nói: “Anh muốn xem cơ bụng của tôi không?”
Nhìn Ngạn Dung, lại nhìn giáo viên y tế, ngửi được trong này có một mùi vị không bình thường.
Giáo viên y tế cười nói: “Thôi không muốn đâu.”
Kỳ thực Ngạn Dung thổi phồng xong liền hối hận, cậu hiện tại còn phải cố hết sức gồng lên mới có thể nhìn ra chút xíu xiu hình dáng cơ, nếu như Kim Việt muốn xem thật thì gay go rồi.
Kim Việt nói: “Hết tuần này tôi phải đi đến chỗ mới làm việc, vốn còn muốn chủ động đi tìm cậu nói từ biệt, vừa hay cậu hôm nay lại đến đây, cũng đỡ cho tôi phải đi lại một chuyến.”
Hắn cứ thân thiện thế, Ngạn Dung cũng không thể giữ địch ý mãi được, nói: “Nhanh như thế? Chúc mừng anh.”
Kim Việt nói: “Cũng không có gì hay mà chúc mừng, làm giáo viên y tế thật ra rất tốt, ít nhất là rất thanh nhàn, sau này e là không có được cuộc sống dễ chịu như này, bình thường ở bệnh viện bác sĩ ngoại khoa làm gì có thời gian nghỉ ngơi chứ?”
Ngạn Dung bỗng nhiên nhớ đến Vương Cẩm suốt ngày phải tăng ca, đồng ý nói: “Cái này cũng đúng. Anh làm ở bệnh viện nào?”
Lúc cậu hỏi câu này, đột nhiên có chút cảnh giác, Kim Việt có thể nào sẽ cùng Vương Cẩm trở thành đồng nghiệp không?
Kim Việt nhìn thấu tâm tư của cậu, nói: “Không phải chỗ cậu nghĩ đến kia đâu, chỗ đó rất khó để xin vào, có thể vào đều là người rất ưu tú.”
Đây là đang khen ngợi Vương Cẩm, Ngạn Dung trái lương tâm khen trở lại: “Nghe nói anh trước đây cũng rất ưu tú.”
Kim Việt cười lên, nói: “Thật à? Cậu ấy nói thế sao?”
Ngạn Dung ngay lập tức lại càng cảnh giác, nói: “Anh ấy chưa từng nói, tôi đây là đang nói lời khách sáo đó.”
Kim Việt cười càng to hơn, nói: “Cậu không nên lúc nào cũng sốt sắng thế chứ, tôi thật là không cướp của cậu đâu.”
Ngạn Dung không nói tiếp, nghĩ thầm, cướp cũng không cho anh.
Kim Việt nói: “Cậu còn chưa ăn cơm tối chứ hả? Chờ một chút rồi cùng đi?”
Ngạn Dung đang muốn từ chối, Kim Việt nói tiếp: “Coi như giáo viên y tế tôi đây làm bữa cơm từ biệt, tôi mời.”
Ngạn Dung đem câu từ chối nuốt trở vào, sửa lời nói: “Để tôi mời.”
Kim Việt cười nói: “Được.”
Hai người hẹn nhau giờ gặp mặt ở căn tin, Ngạn Dung liền cùng Ben đầu gối không còn đau rời khỏi phòng y tế.
Ra ngoài được mấy bước, Ben liền hỏi: “Cậu cùng giáo viên y tế quen nhau à?”
Ngạn Dung biết Ben tiếng Trung không tốt, qua loa nói: “Cũng không tính là quen, từng gặp mấy lần thôi.”
Ben nhìn cậu, không hỏi tiếp nữa, nói: “Giáo viên y tế mắt một mí, môi rất mỏng, thường thường người có tướng mạo này đều tính toán rất tỉ mỉ, (thận trọng) careful từng bước một, hơn nữa phần lớn mọi chuyện đều rất recalcitrant (cố chấp).”
Cậu chàng vẫn chơi kiểu ba thứ tiếng Anh – Đức – Trung trộn nhau, Ngạn Dung nghe không hiểu lắm, nói: “Cái gì?”
Ben nói: “Cậu không phải nghi ngờ hắn muốn cướp gì đó từ cậu sao? Cậu cướp không lại hắn.”
Ngạn Dung: “…”
Chiều thứ sáu sau khi tan học, Ngạn Dung không tập trung thu dọn đồ đạc.
Bạn cùng bàn thấy lạ hỏi: “Cậu mấy ngày hôm nay cứ luôn lừ đừ thì cũng thôi đi, nhưng nay là thứ sáu đó, bình thường đến hôm nay cậu là người đầu tiên trong lớp tích cực nhanh chóng muốn chạy về nhà, cậu giờ là làm sao thế?”
Ngạn Dung gượng cười nói: “Không có chuyện gì, bài tập nhiều quá, có chút phiền.”
Bạn cùng bàn nửa tin nửa ngờ, Ngạn Dung trước giờ chưa từng oán giận bài tập nhiều.
Nói dối xong Ngạn Dung cũng không dễ chịu gì, đành che giấu bằng cách lấy điện thoại đã tắt chuông ra nhìn, có một cuộc gọi nhỡ.
Là do Vương Cẩm mấy phút trước vừa gọi tới.
Cậu gọi lại, Vương Cẩm rất nhanh bắt máy, hỏi: “Tan học chưa?”
Cậu nói: “Tan rồi.”
Vương Cẩm dừng vài giây, nói: “Bách Đồ ca ca cùng Lương Tỳ ca ca nhà em về rồi, hôm nay để em về nhà. Nghe Lương Tỳ nói, Bách Đồ muốn làm cho em đồ ăn ngon.”
Ngạn Dung nói: “… Anh không đến đón em?”
Vương Cẩm nói: “Ừm, trợ lý của Lương Tỳ sẽ đến đón em.”
Ngạn Dung đột nhiên ngữ khí trở nên vội vàng: “Em không muốn hắn đến đón em, anh đến đi.”
Này giống như một học sinh trung học ngang ngược kiêu ngạo muốn chơi xấu, thế nhưng lại không giống Ngạn Dung bình thường.
Vương Cẩm không biết có chuyện gì xảy ra, thế nhưng anh biết có chỗ nào không ổn rồi.
Anh lần trước cùng Ngạn Dung nói chuyện, Ngạn Dung có nói với anh “Chiều cao của em được 1m79 rồi!” Thế nhưng hôm sau Ngạn Dung lại không gọi tiếp cho anh, thường thì không thể có chuyện như thế. Bình thường buổi tối mỗi ngày Ngạn Dung đều gọi đến, có lúc là điện thoại có lúc là gọi video, ban ngày cũng thường xuyên nhận được tin nhắn hoặc weixin của Ngạn Dung, nói nhớ anh không ngừng.
Mà tuần này có đến bốn ngày, Ngạn Dung giống như hoàn toàn quên mất anh, không điện thoại, không gọi video, cũng không có bất kỳ tin nhắn âm thanh hoặc tin nhắn thường nào.
Anh không một chút do dự nào trực tiếp gọi báo cho Lương Tỳ: “Đừng bảo trợ lý của mày qua đón, vẫn để tao đi đón cậu ấy đi.”
Lương Tỳ nói: “Trợ lý của tao sớm đã đi rồi, hiện giờ
có khi đã ở ngoài cổng chờ nó rồi, không phải đã bàn từ trước là hôm nay để nó về nhà sao? Mày muốn làm gì?”
Vương Cẩm nói: “Tao muốn làm cậu ấy.”
Lương Tỳ buột miệng mắng: “Không biết xấu hổ.”
Vương Cẩm nói: “Không qua đêm, tận lực đưa cậu ấy về nhà sớm.”
Lương Tỳ lại mắng anh vài câu, tuy nhiên cũng không gây khó dễ cho anh, nói: “Căng lắm là 9h, không được muộn hơn.”
Vương Cẩm thấy 9h vẫn còn sớm quá, nói: “10h.”
Lương Tỳ tức giận nói: “Mày còn cò kè mặc cả à?”
Vương Cẩm lùi một bước: “Lấy giữa vậy, 9h rưỡi.”
Lương Tỳ méo biết nói gì thêm: “Tính thế cũng được, 9h rưỡi, không được muộn hơn.”
Cúp điện thoại, hắn gọi cho trợ lý nói không cần chờ nữa, sau đó suy nghĩ một chút, lượn vào nhà bếp. Bách Đồ đang rửa cua, hỏi hắn: “Điện thoại của ai vậy?”
Lương Tỳ nói điêu: “Trợ lý của anh, nói trường học có hoạt động, tạm thời chưa về được.”
Bách Đồ hỏi: “Hoạt động gì vậy?”
Lương Tỳ vắt hết óc ra chém gió: “Cuối tuần mà, tổ chức cho tập thể học sinh đi xem phim.”
Bách Đồ nghi ngờ hỏi lại: “Xem phim á?”
Lương Tỳ nói: “Bảo là xem phim để giáo dục về chủ nghĩa yêu nước, hình như là <Kiến quốc đại nghiệp>.”
Bách Đồ tin thật, nói: “Mấy giờ mới về được? Để em làm cơm muộn chút vậy.”
Lương Tỳ nói: “Đoán có khi phải hơn chín rưỡi, bộ phim này rất dài, chúng nó có khi ăn tối xong mới bắt đầu xem phim.”
Bách Đồ đành chịu, nói: “Vậy thôi, chúng ta cứ ăn trước đi.”
Lương Tỳ lừa gạt xong, thở phào nhẹ nhõm, vén tay áo lên giúp Bách Đồ rửa rau.
Đáng tiếc là chưa được 5′ đồng hồ sau, Bách Đồ liền phản ứng lại: “Lương Tỳ, trường học Quốc tế làm sao lại giáo dục về chủ nghĩa yêu nước được chứ?” =)))
Lúc Vương Cẩm đến được cổng trường, trước cổng căn bản đã chả còn mấy người, lác đác có giáo viên công chức là chưa đi hết, mặc đồng phục học sinh thì còn mỗi mình Ngạn Dung.
Ngạn Dung đứng đó, biểu tình nghiêm nghị nhìn bên này, thấy xe Vương Cẩm cái là lập tức chạy đến đó.
Vương Cẩm mới vừa dừng xe, cậu đã kéo cửa ra ngồi vào ghế phụ xong, động tác đặc biệt nhanh, giống như rất là vội, nhưng sau đó ngồi vào rồi cậu lại yên tĩnh hẳn, không nói gì, cũng không có cùng Vương Cẩm động chạm gì, tay chân, ánh mắt, tất cả đều không có.
Vương Cẩm hỏi: “Đi đâu đây?”
Ngạn Dung nói: “Đâu cũng được.”
Cái “đâu cũng được” này hiển nhiên không phải ý trên mặt chữ, Vương Cẩm nói: “Thế… về nhà?”
Ngạn Dung nói: “Em trai anh đi chưa?”
Vương Cẩm đáp: “Đi rồi.”
Ngạn Dung nói: “Vậy thì về nhà đi.”
Hôm ấy sau khi nhìn thấy tin tức kia, Vương Siêu nóng máu chạy đi tìm Tiểu Tạ, sau đó một đi không trở lại.
Trên đường về nhà, Ngạn Dung vẫn không mở miệng nói gì, Vương Cẩm cũng dò không ra tâm tư của cậu, hỏi: “Không vui à? Sao thế?”
Ngạn Dung quay đầu nhìn cửa sổ, dáng vẻ từ chối trả lời.
Vương Cẩm có thể nhìn ra cậu không cao hứng, cũng có thể nhìn ra nguyên nhân hơn nửa là có liên quan đến mình, nhưng có thể là tại sao đây? Mấy ngày nay không có gặp nhau, lần cuối cùng liên lạc cũng đâu có vấn đề gì.
Anh quyết định trước hết cứ chia sẻ tin tức tốt: “Lương Tỳ và Bách Đồ hẹn anh tối ngày mai cùng nhau ăn cơm.”
Ngạn Dung ngẩn người, quay đầu lại nhìn anh.
Vương Cẩm cố ý nói: “Em có thời gian không? Có muốn đi cùng không?”
Ngạn Dung quả nhiên sốt ruột nói: “Bọn họ chỉ mời anh, không có mời em sao?”
Vương Cẩm nở nụ cười.
Ngạn Dung hiểu ra, có chút vui sướng, nhưng cũng có chút khó chịu, nói: “Các anh tự ý quyết định, cũng không hỏi ý kiến em một chút.”
Vương Cẩm không cười nổi nữa.
Ngạn Dung ngay tức khắc hối hận vì đã lỡ mồm, mất bò mới lo làm chuồng nói: “Em có thời gian, cũng muốn đi cùng với anh.”
Vương Cẩm nhất thời lại có chút buồn cười, tuy rằng còn chưa biết nguyên nhân, nhưng có thể nhìn thấy Ngạn Dung biệt nữu thế này cũng rất đáng yêu.
Ngạn Dung nản lòng, lúc không nhìn thấy Vương Cẩm còn đỡ, một khi ở chung mặt đối mặt kiểu này, cậu căn bản là muốn tiếp tục biểu hiện ra vẻ thật cao lãnh thật rụt rè cũng không nổi.
Vương Cẩm sẽ trêu ghẹo cậu, sẽ nói với cậu một câu, sẽ cười với cậu một cái, nhìn thì giống như vô tâm, thực ra đâu đâu cũng khó lòng phòng bị, biết rõ đây là anh đang ra chiêu với mình, nhưng cậu luôn không nhịn được mà muốn đáp lại.
Vương Cẩm như thế… Vương Cẩm luôn như thế.
Cậu đột ngột hỏi: “Anh có yêu em hay không?”
Vương Cẩm hoàn toàn không nghĩ đến cậu sẽ hỏi câu ấy ngay lúc thế này, tay lái theo bản năng siết chặt lại.
Ngạn Dung không cần anh trả lời, tự hỏi tự đáp: “Em biết anh yêu em.”
Vương Cẩm: “…”
Ngạn Dung hỏi tiếp: “Anh yêu em ở điểm gì?”
Cậu vẫn cứ cướp câu trả lời, tự mình nói: “Em lớn lên đẹp trai, tính cách tốt, cùng em làm tình rất sướng, có đúng không?”
Vương Cẩm: “… Đúng.”
Ngạn Dung nói: “Có còn gì nữa không?”
Từ nhan sắc đến tính cách đến cả làm tình, chính bản thân cậu đều nói hết rồi, Vương Cẩm nhất thời không biết nên nói cái gì.
Ngạn Dung nhìn chằm chằm mặt Vương Cẩm, nói: “Có phải…”
Cậu ngừng lại.
Vương Cẩm hỏi: “Có phải cái gì?”
Ngạn Dung chỉ lo nhìn anh, vẻ mặt đổi tới đổi lui, dường như vô cùng giãy giụa, nhìn một lát, quay mặt lại phía trước, nói: “… Quên đi.”
Vương Cẩm đầu óc mơ hồ, quên đi cái gì chứ?
Ngạn Dung ngồi rất nghiêm túc, giống như đang tự nói lẩm bẩm một mình, hoặc như đang tuyên thệ với ai đó: “Dù sao anh cũng yêu em.”