Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mức nhiệt cao nhất trên nhiệt kế là 42 độ.

Thủy ngân chạm đến mức trên cùng, chắc hẳn phải gần 43 độ rồi.

Sơ Chi rủ mắt xuống nhìn nhiệt kế trong tay, cột thủy ngân dừng lại ở vị trí trên 42 độ một chút, nếu tăng thêm nữa, có khả năng cái nhiệt kế này sẽ nổ tung mất.

Sơ Chi ngẩn ra, không lên tiếng, cô hơi nhíu nhíu mày, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn anh.

Lúc này chàng trai trước mặt cô thoạt nhìn không được bình thường, vẻ lười biếng thường ngày cũng không thấy, thay vào đó là dáng vẻ cực kỳ suy yếu, đôi mắt ướt nhẹp, khóe môi anh hơi rủ xuống, cúi đầu nhìn cô, cả người đều là vẻ yên tĩnh lại vô hại.

Sơ Chi mím mím môi, đưa nhiệt kế trong tay cho anh, gần như ném đi.

Lục Gia Hành chậm chạp giơ tay, nhận lấy.

Sơ Chi lui về sau một bước.

“Ầm” một tiếng, cánh cửa trước mặt anh bị đóng lại.

Lục Gia Hành không phản ứng, cả người bị bệnh tật giày vò, thậm chí anh đã bắt đầu cảm nhận được cơ thể mình bắt đầu nóng lên, ý thức mơ hồ.

Một giây sau, giọng nói buồn buồn của Sơ Chi truyền tới từ sau cửa: “Anh phát sốt tìm tôi làm gì, anh tìm nhân viên cứu hỏa đi.”

Lục Gia Hành: “...”

Lục Gia Hành kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời.

Sơ Chi dựa lưng vào cửa chống trộm đợi một lúc, bên ngoài yên tĩnh, không có âm thanh nào, cô suy nghĩ một lúc lại xoay người lại, thông qua mắt mèo nhìn ra phía ngoài.

Anh vẫn đứng ở đó, cúi thấp đầu, hình dáng và tư thế có chút mơ hồ, không nhúc nhích.

Giống như con vật nhỏ bị người ta vứt bỏ.

Cũng không giống như đang giả bộ.

Hơn nữa sốt như vậy, cần gì phải giả bộ.

Nhưng người nào có thể phát sốt tới 42 độ chứ!

Chắc là nhiệt kế hỏng rồi đi.

Không biết tại sao, đột nhiên Sơ Chi sinh ra một cảm giác tội lỗi.

Cô cắn môi, do dự một lúc, vẫn mở cửa ra.

Lục Gia Hành nghe thấy tiếng cô mở cửa, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lập tức phát sáng.

Sơ Chi liếc anh một cái: “Anh thật sự bị bệnh sao?”

Đáy mắt Lục Gia Hành lóe qua một tia giãy dụa.

Anh trầm mặc một chút, “Ừ” một tiếng.

Sơ Chi nhìn sang chỗ khác: “Vậy anh nhanh chóng về nhà đi, hoặc là tới bệnh
viện, đừng mặc ít đồ rồi đứng ở đây như vậy, bên ngoài không có hơi ấm.”

“Nhà tôi cũng không có hơi ấm,” Lục Gia Hành thấp giọng nói, “Tôi vừa mới chuyển tới, còn chưa kịp lắp máy sưởi.”

Sơ Chi sửng sốt vài giây, mở nhớ tới chuyện này.

Đã là giữa tháng mười hai, trong cái thời tiết này mà trong nhà không có máy sưởi, không xảy ra chuyện gì mới là lạ.

Sơ Chi đứng ở cửa vài giây.

Lục Gia Hành cũng không gấp, anh đứng im lặng chờ cô.

Một lát sau, cô thở dài, dáng vẻ bất đắc dĩ, người lùi về phía sau, nhường lối cho anh: “Trước tiên anh vào đi.”

Gần như Sơ Chi vừa dứt tiếng anh liền tiến vào, còn tiện tay đóng cửa.

Lúc này Sơ Chi đã xoay người vào nhà, giọng nói hơi to truyền tới từ phòng khách: “Anh đã uống thuốc hạ sốt chưa?”

Móng vuốt sắc bén của Nhĩ Sai móc trên quần anh, nó kêu lên đầy hung ác: “Meo meo! Meo meo!!!”

Lục Gia Hành túm nó giơ lên trước mặt mình.

Một người một mèo đối diện nhau, đôi mắt xanh của Nhĩ Sai nhìn anh, còn chân trước nó liều mạng mà cố gắng hướng về trên mặt anh.

Khóe môi Lục Gia Hành khẽ nhếch, nhìn con mèo lộ ra một nụ cười bình tĩnh.

“Không có.” Lục Gia Hành yếu ớt nói.

Nhĩ Sai tức đến thổ huyết: “Meo meo meo!!!”

Sơ Chi vừa tiếp tục tìm kiếm trong phòng khách, vừa nói chuyện: “Cái nhiệt kế của anh có phải hỏng rồi không, nhà tôi có một cái điện tử, anh đi vào kiểm tra nhiệt độ một chút, nếu như cao thì anh phải tới bệnh viện thôi.”

Lục Gia Hành: “...”

Nụ cười trên khuôn mặt Lục Gia Hành biến mất.

Anh thả con mèo xuống, đứng ở cửa, 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện